Cố Liên Phong dựa vào cửa xe hút thuốc.
Trong lòng hắn đã không còn cảm thấy phiền như vừa nãy, chẳng qua là tay rồi lại không dừng được, xem ra năm năm này chứng nghiện thuốc lá của mình so với trước kia lại nặng hơn không ít.
Sau lưng vang lên tiếng thắng xe, Lý Hoài An mở cửa, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
“Cho tớ một điếu.”
Cố Liên Phong liền ném cả gói cho cậu.
Chờ Lý Hoài An hít một hơi.
Hắn mới dụi đầu thuốc, chợt mở miệng: “Tớ và Sở Hạo Dương cùng một chỗ.”
Đôi mắt vốn đã híp của Lý Hoài An đột nhiên trợn to, gần như biến thành một hình tròn, lắp bắp hỏi: “Cậu… cậu nói gì?”
“Hai chúng tớ cùng một chỗ, người yêu.” Cố Liên Phong liếc mắt một cái, trêu ghẹo nói: “Kinh ngạc cái gì? đến mức ấy sao?”
“… Cậu thích cậu ấy?”
Nhìn bộ dạng thận trọng kia của Lý Hoài An, Cố Liên Phong cười xùy một tiếng, vô cùng sảng khoái: “Cậu nói xem?”
Lý Hoài An liền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dần trở lại bình thường: “Nói gì, cậu nếu như thích người ta, làm gì phải giày vò lâu như vậy?”
Cố Liên Phong liền ậm ờ cho có lệ.
Thấy Lý Hoài An không nói lời nào, lại dẫn dắt từng bước: “Tớ muốn giày vò chỗ nào a.”
Lý Hoài An cười không ngừng: “Ha, không giày vò là tốt, tớ cũng yên tâm.”
“Cậu yên tâm?” Cố Liên Phong nhìn cậu: “Cậu ngược lại có cái gì phải quan tâm hay sao? Quan tâm hai bọn tớ có thể thành hay không?”
Hắn vốn thuận miệng mà nói, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-che-nguoi-yeu/53634/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.