Đau bi, thật mẹ nó đau bi.
Trong tiếng nước ào ào, Cố Liên Phong mặt không biểu tình chà đi chà lại hai bàn tay, như vậymột lúc, nước rửa tay trong phòng vệ sinh đã vơi hơn nửa bình.
Vẩy vẩy tay, vài giọt nước bị văng ra ngoài, thanh niên thon dài trong gương xoay qua chỗ khác, rút khăn ra lau lau tay.
Kỳ thật Cố Liên Phong có chút tâm lý khiết phích, chuyện này ngoại trừ Sở Hạo Dương ai cũng không biết. Khi còn bé lưu hành mấy trò đánh trận, leo tường a trèo cây a lăn lộn trên đất a... Cố Liên Phong cho tới bây giờ cũng chưa từng vượt qua cửa ải tâm lý kia.
Hắn tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, khi còn bé thiên hướng thanh tú, da lại trắng, nhìn qua đa số tưởng rằng là bé gái. Hắn phiền nhất người khác lấy cái này trêu ghẹo hắn. Nhất là có ai đó nói hắn giống như nữ sinh, chọc trúng liền phát hỏa. Vậy mà Sở Hạo Dương không biết sống chết, thấy Cố Liên Phong không muốn chơi đùa cùng bọn họ, liền nói hắn là “bé gái nhăn nhăn nhó nhó”.
Cố Liên Phong bắt tại trận, cứng rắn đánh cậu đến cha mẹ nhận không ra. Đương nhiên Cố Liên Phong cũng không thu được kết quả tốt, gần nửa tháng không được lên lớp. Không đánh không quen, hai người cứ như vậy thân thiết lên.
Về sau trưởng thành ngược lại sẽ không nghiêm trọng giống như còn bé vậy, nhưng dùng tay đụng vào món kia… mặt Cố Liên Phong liền xanh.
Cố hết sức gạt qua cảm xúc lòng bàn tay làm thế nào cũng không thể rửa sạch.
Cố Liên Phong ở lại bệnh viện hai ngày, thân thể Sở Hạo Dương căn cơ vốn tốt, cũng đã gầnnhư khôi phục hoàn toàn.
Hắn từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.
Chỉ thấy trong phòng bệnh nhiều hơn một cái xe lăn, chú hai của Lý Hoài An dẫn theo một bác sĩ ở bên kia đang cùng Sở Hạo Dương thương lượng cái gì đó.
Sở Hạo Dương vẫn là bộ dạng nằm trên ghế sô fa lúc trước, mí mắt cũng không nâng lên, hoàntoàn là thái độ không hợp tác.
Chú hai của Lý Hoài An rất phiền, nhìn thấy Cố Liên Phong tiến vào vội vàng nói hắn đi tới, đithẳng vào điểm chính: “Tai nạn xe cộ liên hoàn, vừa tiếp nhận hơn mười người thương nặng,hiện tại giường ngủ đang thiếu.”
Ánh mắt dạo một vòng trên hai giường bệnh lớn trong phòng —— các cậu này một chiếm liền hai cái.
Cố Liên Phong cũng không thương lượng cùng Sở Hạo Dương, biểu hiện vô cùng sảng khoái: “Vậy được, một mình cháu sẽ đi xử lý thủ tục xuất viện.” Hắn biết Sở Hạo Dương không phải không phối hợp, mà là tình huống trước mắt lại lúng túng đến nói không nên lời.
Ánh mắt ở trên cái áo khoác cố ý vòng ngang hông của Sở Hạo Dương bồi hồi một lúc, hắn lấy một bao khăn giấy ném qua, thu lại mấy thứ thẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-che-nguoi-yeu/53632/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.