Mỗi người đều sợ hãi cô độc.
Có người dùng náo nhiệt vô tận để giấu mình đi, nhưng cô độc rồi lại có thể chuẩn xác bắt được cái đuôi của bạn, kéo bạn ra khỏi ồn ào giả dối.
Cô độc vô cùng vô tận.
Không có đường về.
Cố Liên Phong cũng sợ.
Hắn xoa nắn mười khớp ngón tay trái cùng phải từng cái từng cái một, sau đó luân phiên nắm chặt.
Buông ra, lại lần nữa nắm chặt.
Thẳng đến khi lòng bàn tay cảm nhận được xúc cảm rõ ràng.
Hắn thở phào một hơi.
Bắt đầu lợi dụng đoạn thời gian ngắn ngủi lại dài dằng dặc này, suy nghĩ về vấn đề mà bản thân vẫn luôn lảng tránh, chính mình tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Không không không, không phải hỏi Sở Hạo Dương bị ống thép rỗng xuyên qua đầu, bên trong đang nỗ lực từng giây từng phút giữ lại mạng sống cho cậu. Hắn bởi vậy chạy tới bệnh viện.
Mà là hỏi, Cố Liên Phong, bản thân hắn tại sao lại xuất hiện ở năm năm sau? Hoặc là nói, ký ức của hắn vì cái gì dừng lại ở năm năm trước?
Cố Liên Phong lúc này tình nguyện bởi vì một hiện tượng siêu tự nhiên nào đó mà khiến hắn đi tới thân thể trong tương lai —— như vậy sẽ có một ngày hắn vẫn có thể trở lại năm năm trước.
Năm năm trước, Sở Hạo Dương vẫn còn sống rất tốt.
Đúng, cậu ấy lúc này còn chưa chết, vẫn có thể cứu.
Cậu còn có thể cứu.
Đúng vậy, đúng vậy.
Cố Liên Phong đột nhiên hít vào một hơi thật sâu.
Tỉnh táo rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-che-nguoi-yeu/53638/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.