Sở Đức Thắng nghe tiếng liền quay đầu lại.
Ánh mắt dừng lại hai giây ở trên người Cố Liên Phong, lại lên xuống một vòng, lại lần nữa trở về trên người Sở Hạo Dương, cúi đầu nhìn con trai: “Cánh cứng rồi? Tôi cho cậu đi sao? Cho cậu đi sao?”
Sở Hạo Dương cứng cổ không nói lời nào.
Cố Liên Phong như thế nào không biết tính tình cậu, từ nhỏ đến lớn cũng không biết đã gây chuyện với Sở Đức Thắng bao nhiêu lần, không lần nào là chịu thua.
Sở Hạo Dương không chịu thua, Sở Đức Thắng sẽ chịu thua sao?
Chăn màn “xoẹt” một cái bị xốc lên, Sở Hạo Dương trực tiếp bị xách ngực lôi xuống, lại khiến cho bịch truyền dịch rơi vãi đầy đất.
Cố Liên Phong liền vội vàng tiến lên một bước ngăn cản ông.
“Chú đừng giận, có chuyện gì nói là được rồi.”
Sở Đức Thắng gạt tay Cố Liên Phong ra: “Liên quan gì tới cậu, tránh xa một chút.”
“Hạo Dương vẫn còn bệnh, cậu ấy làm sai, chú muốn dạy dỗ cậu ấy, cũng không cần phải ngay lúc này đi?”
Sở Đức Thắng sắc mặt âm trầm: “Dạy dỗ nó? Tôi còn chưa gọi điện thoại cho lão Cố, xem ông ấy dạy con trai mình như thế nào.”
Cố Liên Phong lúc này như thế nào còn nghe không hiểu?
Theo đạo lý loại tình huống này, hắn không thích hợp mở miệng nói chuyện nhất, nhưng hiện tại không có người khác, Cố Liên Phong không cách nào trơ mắt nhìn Sở Hạo Dương một bệnh nhân lại bị Sở Đức Thắng động tay động chân.
Huống hồ, nếu như đã thành người của hắn, hắn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-che-nguoi-yeu/53639/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.