Hai má Cố Liên Phong nóng lên.
Ngượng ngùng đặt điện thoại xuống.
Dù sao mười năm chưa từng liên lạc, thoáng tỉnh táo, hắn mới phát hiện mình đùa giỡn không đúng lúc.
Ngày hôm sau, bệnh cảm của hắn càng thêm nghiêm trọng, rốt cuộc vẫn phải đến bệnh viện,bác sĩ làm kiểm tra cho hắn, nói là viêm phổi, lại bảo hắn ở bệnh viện mấy ngày.
Trợ lý của Cố Liên Phong đã làm việc cho hắn nhiều năm, hai người ở chung hết sức ăn ý, an bài cho hắn đâu vào đấy, lại muốn chìa khóa, trở về lấy quần áo cho hắn thay. Bác sĩ điều trị chính rất trẻ, ánh mắt nghiền ngẫm thoáng đảo qua trên người Cố Liên Phong, một bên ghi chép vào bệnh án, một bên thử dò xét: “Hai người cùng một chỗ đã bao lâu? Cậu ấy đối với anh thật dụng tâm a.”
Không dụng tâm sao được? Tôi nhưng là đại kim chủ phát tiền lương a.
Cố Liên Phong bật cười, đang muốn phủ nhận, rồi lại cảm thấy vị bác sĩ này có ý tứ khác vớihắn, không khỏi phiền lòng, cười không nói gì xem như chấp nhận.
Buổi tối hắn vừa mới thu xếp ổn thỏa, chuẩn bị ở bệnh viện trải qua buổi tối đầu tiên, điệnthoại liền đột ngột vang lên.
Là dãy số không có tên người, Cố Liên Phong thuận tay chấm dứt, hơn nữa còn kéo vào sổ đen.
Nhưng mấy tiếng sau, đã là nửa đêm rồi, trên hành lang đột nhiên truyền đến một trận ồn ào,tiếng bước chân, tiếng tranh chấp, hỗn loạn cùng nhau, sau đó cửa phòng hắn bị hung hăng mởra.
Cố Liên Phong lập tức bật đèn giường.
Một đám người bác sĩ y tá bảo vệ xa lạ chen vào.
Người kia đi vào đầu tiên, một thân áo khoác màu đen, phong trần mệt mỏi, khí thế bức người.
Hắn liếc mắt liền nhận ra được.
Không thể tưởng tượng được thất thanh hỏi: “Hạo Dương?”
Sở Hạo Dương bình tĩnh nhìn hắn vài giây, bỗng nhiên quay người ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Cố Liên Phong ở trên giường dùng vài giây đồng hồ tiêu hóa toàn bộ quá trình. Ngay sau đó liền mang giày bước nhanh ra ngoài.
Hành lang một lần nữa yên tĩnh lại, hơn nữa trống rỗng.
Cố Liên Phong nhìn quanh trái phải một lát, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, hắn theo mùi thuốc lá đi qua, ở chỗ cầu thang liền tìm được Sở Hạo Dương dang dựa tường hút thuốc.
Cố Liên Phong vai kề vai cùng cậu dựa vào tường, quay đầu quan sát đối phương, không cẩn thận nhìn thấy mấy sợi bạc bên tóc mai. Trong lòng không thể nói là cảm giác gì đang cuồn cuộn.
“Đã lâu không gặp.” Hắn bình thản nói: “Nghe nói cậu ở Úc phát triển không tệ, lần này trở về, chuẩn bị ngốc bao lâu?”
Hắn không nhận được câu trả lời, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-che-nguoi-yeu/53643/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.