Thôn An Lập. Trên linh đường một nhà. Tiền giấy đốt bất tận, tràn ngập hương khói. Sở Hạo mặc tăng bào, đầu nhẵn bóng, miệng lẩm bẩm như lão thần an nhàn. Sở Hạo lẩm bẩm lẩm bẩm, bỗng nhiên bụng kêu “ùng ục” “ùng ục” vì bị táo bón, hắn lập tức không nhịn được, đứng dậy hỏi WC ở chỗ nào, nhanh chân bỏ chạy ra ngoài. Ngồi xổm trên nhà xí, hắn đốt một điếu thuốc. Thật thoải mái. Sau khi Sở Hạo bài tiết, hắn không nhịn được nói một câu.
Bỗng nhiên trong WC đóng kín, một giọng nói lạnh lẽo âm u vang lên: Xin chào. Giọng nói âm u này vừa vang lên, Sở Hạo sợ tới mức khẽ run rẩy, điếu thuốc trong tay rơi xuống hố, hắn vô cùng sợ hãi. Hắn nhìn ngó bốn phía, nơi này không có ai mà? Tuy không tin trên đời này có quỷ, nhưng trong lòng hắn vẫn rất sợ hãi, chân đều run lên rồi. Anh… Anh còn dư giấy không? Sở Hạo thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là bên WC khác, WC nam nữ chỉ cách nhau một mặt tường, nhà xí ở nông thôn là như vậy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.