Mộc Thành Lãng vội vàng nói.
- Gia Cát đại sư, vị Sở… Sở thiên sư này không cần tiền của chúng tôi.
- Á… Làm sao có thể?
Gia Cát Đạo giật mình.
Không cần tiền!
Lần này khiến cho Gia Cát Đạo không biết làm sao, ông ta đưa ra kết luận Sở Hạo lừa tiền, kết quả người ta một xu cũng không muốn, điều này thật lúng túng.
Con ngươi của Gia Cát Đạo đảo quanh, muốn tìm cho mình một lối thoát, nói:
- Tên nhóc kia bày ra âm mưu này, đối với cậu ta mà nói, mấy vạn tệ là quá ít, cậu ta ham món tiền lớn phía sau.
Mộc Thành Lãng xấu hổ nói.
- Gia Cát đại sư, hôm qua tôi đưa cậu ấy 20 vạn, Sở thiên sư còn không cần số tiền đấy.
Ông ta gọi Sở thiên sư sẽ không đắc tội với Sở Hạo, cũng sẽ không đắc tội với Gia Cát Đạo.
Gia Cát Đạo hít sâu một hơi, sau đó khó tin nhìn Sở Hạo.
Sở Hạo khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói:
- Ông nói xong rồi à? Hiện tại đến lượt tôi nói.
- Ông tên là Gia Cát Đạo đúng không? 13 tuổi được một vị đạo sĩ nhìn trúng, mang lên trên núi học nghệ, nhưng tâm tư quá nặng, học được ba năm cũng chẳng nên trò trống gì, sau đó liền bị đuổi ra, mò mẫm lăn lộn trong xã hội, lăn lộn hắc đạo, cướp đồ….
Giọng nói của Sở Hạo không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy được.
Ánh mắt của mọi người không khỏi đặt trên người Gia Cát Đạo.
Chỉ thấy sắc mặt vị Gia Cát đại sư này thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-he-thong-troc-quy/1797722/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.