Ai cũng đều có riêng cho mình những ước mơ, những hoài bão lớn lao. Ai cũng đều có khát khao cháy bỏng, nhưng khát khao đó, mấy ai có thể thực hiện? Định mệnh cứ đến là đến, cứ đi là đi, không có gì có thể báo trước được tương lai.
Lòng người, ai biết ai tốt, ai xấu? Dùng thước đo lòng người, người nhận lấy kết cục bi thảm cũng chỉ có chính ta mà thôi. Tự mình tìm đến nỗi cô đơn, có thể trách ai? Chúng ta đều là người, nhưng mỗi người lại có riêng cho mình một dòng máu, một số phận. Kết thúc là một câu chuyện cổ tích, hay là nỗi sầu bi thảm ám ảnh cả một đời?
Đời người giống như một chiếc lá mỏng manh. Rõ ràng là đung đưa vẫy chào trước gió, nhưng ngược lại chỉ là tự mình chào mình mà thôi. Lá bị gió cuốn trôi, lạc lõng giữa đất trời, biết nơi đâu mới là điểm dừng chân cho mình? Đường phố đông đúc, nhưng chỉ những người cô đơn mới có thể cảm nhận được sự u sầu của nó. Trong dòng đời hỗn độn, ta biết đi về đâu? Có ai chờ ta? Cuộc đời mỗi chúng ta đều là một bức tranh bị khuất đi một phần nào đó. Không có gì là mãi hoàn hảo, ngay cả sự cô đơn. Bước chân vào đời, một mình, lạc lõng...