Ngày hôm sau tôi lại đếnga Vũ Xương để đón Hứa Lật Dương về ăn Tết.
Vừa xuống tàu, Hứa LậtDương liền vứt vali sang bên, ôm chầm lấy tôi. Sau một hồi ôm nhau, lúc ngoảnhlại thì chiếc vali đã biến mất. Hứa Lật Dương vô cùng tức giận.
“Trong vali có gì quý giákhông anh? Sao mà anh tức giận thế?”
Tôi đưa mắt nhìn xungquanh dò tìm người khả nghi.
“Trong vali, ngoài quầnáo của anh còn có bao nhiêu đồ anh mua cho em trong suốt thời gian vừa rồi. Anhở trường thi thoảng đi mua sắm với bạn, mỗi lần nhìn thấy những con thú nhồibông hoặc đồ gì hay hay nghĩ là em sẽ thích nên anh đều mua về. Mỗi lần một ítđến lúc về được hơn nửa vali. Anh định sẽ tặng em thật bất ngờ, nhưng không ngờxui xẻo quá lại bị thằng nào trộm mất rồi. Tức quá đi mất!”
Hứa Lật Dương tức đến nỗimặt đỏ bừng bừng. Tôi chưa bao giờ hận bọn trộm như lúc này. Bọn nó thật đángbị băm thành nghìn mảnh để vĩnh viễn không thể đầu thai được nữa!
Ngày hôm sau Hứa LậtDương định đưa tôi về nhà, chính thức gặp bố mẹ anh. Trước đó tôi đến nhà anhđều nhân lúc nhà không có người. Hứa Lật Dương nói: “Bây giờ đã lên đại họcrồi, dẫn bạn gái về nhà cũng chẳng có gì đại nghịch bất đạo cả.”
Tôi lắc đầu: “Em không điđâu.”
“Tại sao không? Bố mẹ anhnhất định sẽ thích em. Đi đi mà. Bố mẹ anh nhìn thấy anh dẫn cô bạn gái xinhđẹp như thế này về nhà chắc chắn sẽ rất vui.” Hứa Lật Dương hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288995/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.