Cuộc đời luôn luôn biếnđộng khôn lường. Trước vận mệnh tương lai, chúng ta luôn chỉ là một đứa trẻkhông tấc sắt. Nghèo đói, thất bại, sự ức hiếp, sự bon chen, chúng ta đều cóthể chiến thắng, chỉ có những thiên tai, tai hoạ mà ông Trời giáng xuống làchúng ta không thể chiến thắng.
Trong lúc tôi đang dũngcảm tự trị liệu vết thương của mình, mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi, thì mộtbuổi chiều, tôi nhận được tin của Tiếu Ảnh rằng bố Hứa Lật Dương bị bệnh. Nhưngthứ vốn đã ở rất xa tôi phút chốc lại sừng sững hiện ra trước mắt. Tôi cứ luôncho rằng một số khó khăn của cuộc sống phải đến lúc già mình mới phải đối diện.Nhưng thực tế thì không phải thế.
Tôi có gặp bố Hứa LậtDương một lần. Đó là kì nghỉ tết mà Hứa Lật Dương đang ôn thi lại, có hôm chúngtôi hẹn nhau ở gần nhà anh, bỗng nhiên trời mưa, cả hai chúng tôi đều khôngmang theo ô. Tôi hỏi anh xem có ai ở nhà không, anh nói không và tôi theo anhvề nhà.
Kết quả là khi mở cửa rathì bố anh đang ở nhà. Đó là một người đàn ông trung niên tính tình khá hoànhã, khuôn mặt tròn, hơi béo. Nhìn thấy tôi và Hứa Lật Dương cùng xuất hiệntrước cửa nhà, ông ngẩn người ra rồi nói: “Bạn con à? Ướt hết cả rồi. Mau vàonhà đi!” Sau khi giục chúng tôi thay giày, thay quần áo, ông vào thư phòng ngồivà không đi ra, cho đến lúc quần áo tôi đã hong khô, đang định về thì bác mớiđi ra và hỏi tôi có muốn ở lại ăn cơm tối không? Ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2289042/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.