Từ khi Tếu Ảnh dọn rangoài ở, có rất nhiều việc tôi phải thông báo cho Tếu Ảnh. Ví dụ như tiết nàobắt buộc phải lên lớp, buổi kiểm tra nào có điểm danh, buổi nào điểmdanh sẽ được tính vào kết quả học tập hằng ngày. Hay như tiết nào thầy cô giaobài tập gì. Thường thì các bài tập thầy cô giao, có rất nhiều học sinh chỉ ấnCTRL + C và CTRL + V rồi là PRINT là được. Nhưng có lần chúng tôi học một ôngthầy rất ghét nhận bài in, nên dặn chúng tôi rằng: “Các anh chị copy bài xong,ít nhất cũng phải chép tay một lần cho tôi.” Thế là mỗi lần làm bài tập củathầy ấy là như đang luyện thư pháp vậy.
Hôm đó, tôi đến tổ uyênương của Tếu Ảnh để thông báo về việc nộp bài tập. Tếu Ảnh rủ tôi ở lại ăn cơm,và thế là chúng tôi đi chợ mua thức ăn. Chúng tôi đi xuống nhà, rẽ phải khoảng200m là có một cái chợ.
Lúc tôi và Tếu Ảnh đi đếncửa chợ, Tếu Ảnh bỗng bảo tôi: “Cậu đứng ở ngoài này đợi mình, đừng vào trong.Bên trong bẩn lắm, mùi nữa, tớ biết cậu thích ăn món khoai tây và đậu phụ, cònmuốn ăn gì nữa không?”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấylòng mình như mềm ra. Mỗi lần tôi cảm động vì một điều gì đó tôi đều cảm thấytim mình đang băng cứng bỗng tan thành một dòng nước ấm, chạy dọc theo các mạchmáu, làm ấm áp mọi sự lạnh lẽo vốn có trong tâm hồn.
Tôi đứng ngôài cổng chờTếu Ảnh và diễm phúc được chứng kiến cảnh hai người phụ nữ trung niên dứngtrước một quầy bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2289021/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.