Trời bắt đầu trở lạnh,đến cuối học kì, chuẩn bị thi, liên lạc của tôi và Hứa Lật Dương cũng thưa dần.Thời gian đó cả ngày tôi chỉ ở trong lớp học tự ôn bài .
Trong cái lạnh buốt củamùa đông ở Vũ Hán, chỉ có trong lớp học là có chút ấm áp, tôi thường ngồi mộtmạch đến 5 giờ chiều. Đến lúc ra khỏi lớp, ngoài trời tuyết đang rơi. Vũ Hánrất ít khi tuyết rơi, mà tuyết rơi to như thế này thì càng hiếm gặp.
Từ lần trước khi đi xemphim với Lương Triết quên không cầm ô về, tôi vẫn quên chưa mua ô. Lúc đầu địnhchạy đến nhà ăn, ăn cơm rồi sau đó về kí túc xá, nhưng thấy tuyết rơi quánhiều, trên đường những ai không có ô đều biến thành người tuyết hết. Nhỡ mà ốmra đấy không thi được thì phiền. Nghĩ vậy tôi liền quay lại lớp học tiếp tục ônbài. Đợi cho đến khi tuyết ngừng rơi mới về.
Kim đồng hồ của lớp họcchỉ đến đúng sáu giờ. Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, bụng tôi bắt đầu sôi lênsùng sục .
Đang nghĩ xem có nên tiếptục chịu đói ngồi ôn bài đợi tuyết ngừng rơi hay là xông ra đội tuyết kiếm cáigì ăn rồi tính tiếp thì bỗng nhiên có người từ đằng sau vỗ vào lưng tôi .
Tôi giật mình ngoảnh đầulại, hóa ra là Lương Triết. Tay trái anh bê bát mì bò Hồ Nam còn tay phải cầmmột cốc nước cam, nhìn tôi cười .
“ Sao anh lại ở đây?” Tôivô cùng ngạc nhiên.
“Lúc bốn giờ, tuyết bắtđầu rơi, anh gọi điện lên phòng em thấy mọi người đều nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288992/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.