Dần dần La Khuẩn khôngcòn tìm đến Tếu Ảnh nữa. Tôi cũng dần quên mất người con gái này.
Cho đến một ngày, tôi vàTếu Ảnh cùng nhau đi ăn cơm ở nhà ăn, nhìn thấy La Khuẩn và Uông Dương đang nóicười, nô đùa. Uông Dương xúc một thìa cơm bón cho La Khuẩn, La Khuẩn mở miệngđón lấy thìa cơm rồi như đang ở chốn không người, đưa miệng lại gần miệng UôngDương. Dưới con mắt trợn tròn ngạc nhiên của hai chúng tôi, bon họ vừa hoàn tấtmàn biểu diễn chim mẹ bón mồi cho chim non.
Uông Dương là bạn họccùng lớp với tôi. Nghe nói đến ngay cả lũ con trai cũng chẳng có ai thèm quantâm đến cậu ta, còn lũ con gái chúng tôi vẫn coi cậu ta là đối tượng để tiêukhiển. Bởi vì cậu ta đã từng làm hai việc cực kì ấu trĩ mà đến bây giờ tôi vẫnnhớ như in.
Việc thứ nhất là có lầnđang học ở giảng đường, bỗng nhiên có một con nhặng bay vào lớp. Nó cứ thế bayvòng quanh lớp, phát hiện ra tiếng vo ve nghe rất khó chịu. Lúc con nhặng nàybay quanh Uông Dương, cậu ta bắt đầu thể hiện, cậu ta cầm lấy quyển sách và cứthế xông vào đập con nhặng. Cậu ta xòe quyển vở ra và “bụp”, con nhặng đã bịkẹp vào giữa quyển vở. Uông Dương mở vở ra, lúc đó chúng tôi mới nhìn thấy connhặng đã bị cậu ta kẹp mạnh đến nỗi toét cả máu, trông như ruột gan đều lòi cảra. Đúng lúc đó Uông Dương hô to một câu: “Mình giỏi thật! Con nhặng này đangcó kinh nguyệt”
Không lâu sau đó, cũng cómột lần học tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2289008/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.