La Khuẩn và Uông Dương ởbên nhau như thế bị bọn chúng tôi cười nhạo sau lưng được một thời gian rồicũng dần quên đi. Mỗi người đều có những công việc hằng ngày riêng để tranhđấu, để yêu thương và thù hận, và để trưởng thành.
Giả Tếu Ảnh dưới sự tấncông của Trịnh Thường, đã chết ngay với một tốc độ kinh người.
Giả Tếu Ảnh từ một cô gáitrước lúc vào đại học chỉ cần nói chuyện với con trai cũng đỏ mặt vậy mà đãnhanh chóng đổi thay, đến tận bây giờ đêm đã không còn về kí túc xá, cả đênlang thang ở các hàng “Internet”, các phòng thu âm hay những nơi tương tự. Sứcmạnh của giai quả thực là quá lớn.
Tối hôm đó, sau khi tanhọc, Tếu Ảnh muốn tôi đi cùng với cô đến kí túc xá của Trịnh Thường để lấyquyển sách tuyển tập các bài thi tiếng Anh. Tếu Ảnh vẫn còn nhớ đến kì thitiếng Anh, xem ra tiếng Anh vẫn có sức ảnh hưởng hơn là người yêu.
Hai chúng tôi vừa đi vừacười nói, chẳng mấy chốc đã đi đến chân cầu thang kí túc xá của Trịnh Thường.
Đó là lần đầu tiên tôivào kí túc xá nam ở trường chúng tôi. Một lần vào đây đúng là được mở mang tầmmắt.
Mùi hôi thối của nhữngchiếc tất để lâu ngày đang được đặt ở trên gối.
Bộ quần áo đá bóng ướtsũng mồ hôi đang được vứt ở trên giường.
Những bức hình các cô gáingực to, trông là thấy phát thèm thuồng, được dán ở khắp phòng.
Trên bàn, dưới đất, ở bấtcứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy các bình nước ngọt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2289009/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.