Sau khi Tếu Ảnh dọn rangoài ở, hằng ngày tôi một mình đến lớp. Những ngày Tếu Ảnh đến lớp ngày càngthưa dần, thỉnh thoảng lên lớp được một buổi, hai chúng tôi lại ngồi với nhaubuôn chuyện suốt.
286
Có lần Tếu Ảnh đi học đãkể với tôi rằng: “Tớ không chịu nổi cái người hàng xóm sống bên cạnh nữa rồi.Ngày nào cũng gào thét từ mười hai giờ đêm đến sáu giờ sáng.”
Tôi không hiểu Tếu Ảnhđang nói gì liền hỏi lại: “Gào thét gì cơ?”
Tếu Ảnh ngập ngừng mãirồi cũng nói ra: “Thì gào thét ở trên giường í.”
Tôi giật mình ngạc nhiên,tuy sau khi vào đại học, trường chưa bao giờ phổ cập môn giáo dục giới tính chochúng tôi nhưng từ bạn bè và qua mạng, tôi vẫn có thể hiểu được gào thét trêngiường từ mười hai giờ đêm đén sáu giờ sáng thì sức chiến đấu phải đến ghê gớmmức nào. Tôi lại hỏi tiếp: “Trời ạ, cậu có chắc là mình đúng không? Hay làngười ta đau bụng, đau lưng gì đó, gào thét cả đêm.”
“Đúng chứ sao không? Aimà ngày nào cũng đau bụng, đau lưng được! Người sống bên cạnh đó là một “gáibao”.” Tếu Ảnh trả lời tôi.
Nói thực lòng, đối vớingười như tôi và Tếu Ảnh từ nhỏ đã sống trong môi trường chỉ biết từ nhà đếntrường, từ trường về nhà, lại bị bố mẹ quản chặt, tâm hồn trong sáng, cho đếnkhi vào đại học thì cái từ “gái bao” là một từ vô cùng xa lạ. Tuy ngày ngày đềunghe thấy từ đó nhưng hai chúng tôi đều chưa bao giờ thực sự gặp một “gái bao”bằng da bằng thịt.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2289015/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.