Trịnh Thường sau khi bóbột tay phải, có một thời gian không được vận động nặng. Thế nên chúng tôithường tập trung ở nhà của Trịnh Thường và Tếu Ảnh chơi trò: “Cờ tỉ phú”.
Lần nào chơi tôi cũngthắng. Tôi thấy đây là một trò chơi có thể khảo nghiệm được mưa mẹo, khả năngtính toán trong vấn đề kinh doanh. Vậy mà sao bọn họ có thể quy kết thành quảtrí tuệ của tôi là “chó ngáp phải ruồi”, may mắn nên mới thắng liên tục vậy.
Hôm đó, chúng tôi chơiđược nửa tiếng. Tôi và Tếu Ảnh kêu khát nước thế là Hứa Lật Dương xuống nhà đimua. Một lúc sau xách lên cho mỗi người một chai Coca.
Lúc đưa chai Coca chotôi, tôi liền đặt ngay xuống bên cạnh
“Sao em không uống?” HứaLật Dương vừa mở nắp chai vừa hỏi.
“Lạnh, em không uống.”Tôi ngại không dám nói trước mặt hai người kia là tôi đang trong “thời kì”không nên uống nước lạnh.
“Sao thế? Lạnh thì emkhông uống được sao?” Hứa Lật Dương dốc chai lên uống một ngụm.
Tôi chán chẳng buồn nóivới anh, nên im lặng không trả lời. Tôi đã nói với Hứa Lật Dương đến cả mộttrăm lần rằng tôi không thích uống Coca, tôi chỉ thích uống Sprite và Fantathôi, nhưng anh chẳng bao giờ nhớ cả. Còn tôi thì lại luôn nhớ rằng thứ nước cóga mag anh thích uống nhất là Coca.
Trịnh Thường nhanh chónguống hết chai Coca, đặt bài xuống nói: “Anh ra mua thêm mấy bình nữa. Mấy đứacứ đi trước đi.”
Lúc Trịnh Thường quay trởvề, tôi nhìn thấy anh cầm hai chai Fanta. Anh đặt hai chai vào giữa tôi và TếuẢnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2289029/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.