Hai người mặt đối mặt dùng cơm, gãy chân công dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với nhân thê thụ, hỏi cái này hỏi cái kia, như điều tra hộ khẩu, cuối cùng còn lầm bầm lầu bầu một câu, thật không phải là em trai ruột thất lạc nhiều năm của bạch nguyệt quang sao? Nhân thê thụ hỏi gì đáp nấy, trên mặt nhìn thì ngoan, trong lòng lại loạn cả lên. Tốc độ ăn cơm của mình liệu có nhanh quá không? Có bị dính tương trên môi không? Ăn quá nhiều có giống lợn không? Nhân thê thụ quá chú ý tới hình tượng, chưa ăn được bao nhiêu đã buông đũa xuống. Gãy chân công hỏi, có phải là không thích mùi vị của nhà hàng này hay không, vậy ngày mai đổi sang nhà khác tốt hơn. Nhân thê thụ vui đến nổ tung, ngày mai còn có thể cùng nhau ăn cơm.
Có gãy chân công ở đó, nhân thê thụ mỗi ngày làm việc luôn cố gắng ra sức. Ngoại trừ hoàn thành công tác, còn bưng trà rót nước cho mọi người, đặc biệt là với gãy chân công thì càng ân cần. Nhân thê thụ đưa cà phê vừa pha xong cho gãy chân công, cô gái cùng tổ cười trêu cậu, nói ai không biết còn cho là chúng ta vừa thuê nhóc bảo mẫu về. Nhân thê thụ ngượng ngùng, đỏ mặt trở lại chỗ ngồi, trong lòng suy nghĩ lần tới phải rụt rè một chút. Lúc quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy gãy chân công cười nhìn cậu, nói: “Nhóc bảo mẫu, giúp đóng dấu tài liệu với.” Nhân thê thụ lại tung ta tung tăng đi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.