Edit: Cánh Cụt
12.
Gãy chân công dùng chân cũng nhìn ra được bác sĩ có ý với nhân thê thụ, chỉ có đồ ngốc như nhân thê thụ mới không thấy được.
Lần trên đường về nhà kia, gãy chân công lòng dạ hẹp hòi ném số điện thoại của bác sĩ vào trong thùng rác, không có nói cho nhân thê thụ.
Vì vậy bác sĩ ba năm nay đều không liên lạc được với nhân thê thụ.
13.
Nhân thê thụ đỡ gãy chân công ra ngoài, bác sĩ cũng đi theo bên cạnh.
Gặp nhau lần nữa bác sĩ nhìn qua rất kích động, hắn hỏi nhân thê thụ lần trước sau khi trở về tại sao không gọi điện cho hắn.
Nhân thê thụ nói tôi không biết phương thức liên lạc của cậu.
Bác sĩ sững sờ, liếc gãy chân công một cái, không nói thêm gì nữa.
14.
Nhân thê thụ đi lối đi bộ gọi xe taxi, để bác sĩ đỡ gãy chân công ở bên trong chờ một lát.
Bác sĩ hỏi gãy chân công: “Các cậu bên nhau đã bao lâu?”
Gãy chân công đến ý: “Ba năm.”
Bác sĩ cười khổ: “Nói như vậy, lần trước lúc gặp cậu ấy hai người mới ở bên nhau…”
Bác sĩ thấp giọng thở dài: “Xem ra tôi đã chậm một bước.”
15.
Bác sĩ nói cho gãy chân công, thật ra chính mình hồi cấp ba đã thích nhân thê thụ.
Nhân thê thụ khi đó ngồi ở trước mặt hắn, bác sĩ mỗi ngày lên lớp có thể nhìn bóng lưng của cậu đã cảm thấy rất vui.
Nhưng hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-anh-gay-chan-roi/3281812/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.