Edit: Cánh Cụt
1.
Cái chân bị gãy tiêu sưng rất nhanh, qua năm ngày liền bó thạch cao, thông báo có thể xuất viện.
Gãy chân công ôm cái chân gãy ngồi ở trên giường, nhân thê thụ còn đang thu dọn đồ đạc.
Gãy chân công nói bảo bảo em chậm một chút, không cần vội.
Nhân thê thụ cúi đầu, âm thanh rất nhỏ mà ừ một tiếng.
Gãy chân công cảm thấy nhân thê thụ hơi khác so với lúc thường, mấy ngày nay ánh mắt cứ luôn né tránh, giống như không muốn nhìn mình.
Lòng gãy chân công cả kinh, sờ sờ vết thương mới vừa kết vảy trên mặt.
Chẳng lẽ thật sự bị ghét bỏ rồi.
2.
Lúc nhân thê thụ dọn dẹp xong, đi tới bên giường đang muốn đỡ gãy chân công dậy, cửa phòng bệnh truyền đến một thanh âm.
“A Kỳ, thật sự là cậu!”
Hai người cùng nhìn sang.
Đứng ở cửa là một nam bác sĩ mi thanh mục tú.
3.
Nhân thê thụ kinh hỉ, nói cậu không phải ở nội khoa sao, sao lại đến khoa xương?
Bác sĩ cười nói, mới vừa ở đại sảnh nhìn thấy cậu, liền theo tới đây.
Bác sĩ còn nói, các cậu phải đi ngay sao, nếu không gấp thì cùng ăn một bữa cơm.
Gãy chân công mặt tối sầm lại ngả vào người nhân thê thụ.
“Không, chúng tôi rất gấp.”
4.
Gãy chân công từng gặp bác sĩ nội khoa này một lần, khi đó anh mới vừa ở chung cùng nhân thê thụ.
Có một hồi nhân thê thụ cảm mạo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-anh-gay-chan-roi/3281811/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.