Trong bóng đêm đen kịt, Tử Cấm thành tựa như một con thú khổng lồ đang say ngủ, cổng thành cao ngất, trang nghiêm, thần thánh. Từ khi thiên tử dời đô đến đây rồi hạ lệnh thủ thành, nơi này liền trở thành khu vực trung tâm quan trọng nhất của quốc gia. Trong bóng đêm, Tiết Trạm vừa cưỡi khoái mã chạy vội tới, hắn ghìm cương ngựa đứng dưới cổng thành. “Cổng thành giờ Dậu một khắc đóng kín, không có việc quân khẩn cấp thì không ai được tự ý mở ra”. Đây là luật lệ thiên tử đích thân hạ lệnh sau khi dời đô không lâu. Thường ngày chưa một lần nào cổng thành đóng quá thời gian qui định, giờ này, cho dù là có chuyện đặc biệt có nôn nóng mấy cũng không thể vào thành.
Tùy tùng Ngô Dụng xuống ngựa: “Thiếu gia, hay là để thuộc hạ đi thử thời vận xem sao? Chỉ mới trễ hơn thời gian đóng cửa thành một khắc đồng hồ, có lẽ còn có thể thu xếp được.”Tiết Trạm nhếch môi suy nghĩ: “Đi thử đi, đừng nên báo ra tên gia môn, hãy nhìn xem hôm nay vị Thượng Quan nào đang làm nhiệm vụ.” Ngô Dụng gật đầu, xoay người đi đến dưới cửa thành, hướng về phía đám quan sai đang đứng làm nhiệm vụ trên thành hô gọi: “Xin hỏi hôm nay là vị quan gia nào đang làm nhiệm vụ? Có thể cho hỏi thăm một chút chuyện được không?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.