Lúc tiễn được đệ đệ muội muội tự mình quay về tiểu viện thì cũng đã đến nửa đêm, mò mẫm đi tới thư phòng, thấy Thu Mão vẫn còn đang ngồi chờ, vẻ mặt hết sức sốt ruột.
“Đừng tưởng rằng ngươi là chủ tử là có thể tùy ý lãng phí thời gian của người khác, thời gian của ta cũng quý giá vô cùng đấy!”
Tiết Trạm liếc hắn: “Thời gian quý giá của ngươi không phải lãng phí ở phố hoa thì cũng là ở ngõ liễu, nhĩ hảo cho ngươi thời gian tu thân dưỡng tính, được tiện nghi còn khoe mã.”
Thu Mão một ngụm thổ huyết: “Chủ tử, nếu không chúng ta đổi với nhau đi, với khuôn mặt này của chủ tử bảo đảm so với ta còn khiến cho các em gái chị gái thích mê hơn. Ta kiếm tin tức còn phải tốn tâm tư nói lời khách sáo, chủ tử chỉ cần vừa đứng bảo đảm tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”
“Cần chủ tử như ta đứng ra bán nhan sắc thì còn cần mưu sĩ như ngươi làm gì? Lại không thể ăn cũng không thể làm cảnh đẹp ý vui, còn lãng phí lương thực, sách vở!”
Tiết Trạm dùng vẻ mặt ghét bỏ “ngươi thì có ích lợi gì” nhìn hắn, làm cho trái tim Thu Mão hứng gió rơi lệ. Hắn không phải đã sớm biết chủ tử không phải là chủ tử tốt hay sao? Tại sao bị thương tổn như thế hắn vẫn không có nửa phần tâm tư muốn bỏ chạy?
Nếu Tiết Trạm có thuật đọc tâm, phỏng chừng sẽ vui mừng nói: “Tốt lắm, ngươi đã lĩnh hội được tinh hoa tối cao của M rồi đó!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/818-ve-cau-chuyen-binh-vuong-xuyen-qua/1632678/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.