Edit Băng Di
Tiết Trạm bên kia mang thương tích thu dọn gian phòng, Địch Chân bên này dẫn người đến tiểu viện, dâng trà thơm.
“Nguy cơ của Thành Ly Sơn đã giải, ta cũng nên hồi trình rồi.”
Án tử do Cẩm y vệ thẩm tra xử lí, chính vụ do Từ Trường Lâm tiếp nhận, thủ vệ trong thành do Hùng Sư doanh cùng Hổ Báo Doanh đảm nhiệm, thân là Tổng đốc quân sự của cả biên cảnh phương Bắc, quả thực không cần thiết ở lâu trong Thành Ly Sơn.
” Chuyện còn lại làm phiền các vị rồi.”
Nói chuyện phiếm vài câu, Từ Trường Lâm đứng dậy cáo từ, Kỉ Cương theo sau cũng chắp tay rời đi, Chu Kì Lân bị Địch Chân giữ lại.
Thân vệ ôm hộp gấm đến, Địch Chân thả mộc côn vào trong.
Hộp gấm có đồ sơn tinh mỹ, trên phối phù điêu tinh xảo, người không biết nhất định cho rằng ở đây cất giữ trân bảo quý báu gì, nhưng mở ra xem sợ là cằm sẽ rớt xuống đất.
Trân bảo gì gì đó không có, chỉ có một cây côn.
Ở hậu thế, lúc vật liệu gỗ khan hiếm, một cây mộc côn hoàng hoa lê sợ là có thể so với hoàng kim, nhưng tại Đại Minh đây, so với gậy gộc bình thường chỉ quý hơn một chút, tốn tiền một chút, đánh người càng đau một chút mà thôi.
Nhìn nắp hộp gấm, mắt Địch Chân chất chứa hoài niệm: “Gậy này là lão Định Viễn hầu tự tay giao cho ta, dụng ý chính là nhờ ta thu thập tiểu hỗn đản kia!”
Chu Kì Lân ho nhẹ: “Thế tử tuổi trẻ tài cao được Hoàng Thượng coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/818-ve-cau-chuyen-binh-vuong-xuyen-qua/1632712/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.