Edit Băng Di
Liên lụy đến mệnh quan ở kinh thành, việc này nhìn như hợp lý nhưng phỏng đoán còn xa mới đủ, Tiết Trạm tập trung suy nghĩ, sờ sờ cằm nhìn Chu Kì Lân: “Đêm nay chúng ta dạ thám Lưu phủ, như thế nào?”
Trong những gì Chu Kì Lân được dạy chưa từng có cái gọi là ‘dạ thám’, nghe chủ ý mạo muội như thế, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
” Nếu Quốc công gia không muốn đi, ta tự mình đi cũng được.”
Nghe vậy, vẻ mặt Chu Kì Lân kiên quyết: “Đi. Nhưng không thể lỗ mãng.”
“Đây là đương nhiên.”
Qua giờ tý hai người thay y phục dạ hành, qua khe hở của khăn che đối mắt một cái, lần lượt từ sau cửa sổ nhảy ra. Ban ngày đã quen thuộc tuyến đường. Hai người đi vòng qua phu canh nhanh chóng lẻn vào sau tường vây của Lưu phủ.
Tiết Trạm đứng vững, tay nâng lên ra hiệu: “Ngươi trước.” Ý tứ là giúp y đi lên trước.
Chu Kì Lân nhìn vào mắt hắn, giẫm lên tường, hơi mượn lực đặt chân lên đỉnh tường, sau đó xoay người lại đưa tay kéo Tiết Trạm lên.
Hai người lần đầu tiên làm chuyện như thế này, nhưng lại có chút ăn ý khó nói thành lời.
Bám ở tường vây theo dõi trận hình phía dưới một lúc, Chu Kì Lân chỉ vào mái hiên cao nhất trong đám phòng ở.
” Đi thư phòng trước.”
Tiết Trạm gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lưu phủ của Bố chính sử tuần tra nghiêm khắc, cho dù đã qua giờ tý vẫn có hộ vệ đốt đèn lồng đi tuần tra, nếu là cao thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/818-ve-cau-chuyen-binh-vuong-xuyen-qua/1632706/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.