Edit Băng Di
Vừa rồi còn nói rượu ngon xứng món ngon là chuyện vui mừng, hiện tại món ngon rượu ngon thượng lên bàn, một người nói hoả vượng, một người nói quân vụ, ha hả, đùa với con nít sao?
Rõ ràng đang bị đùa giỡn nhưng Lưu Chư Tề cũng không tức giận, gã cầm lấy chén rượu tự ẩm, lại phối với chút thịt nướng, sau đó buông chiếc đũa lấy khăn lau khóe miệng, chậm rì rì nói: “Ta cho rằng hai vị được Hoàng Thượng nhìn trúng ít nhất cũng phải có chút đầu óc, cũng không nghĩ bất quá chỉ là một lũ vũ phu ngu xuẩn, biết rõ việc ta phạm phải còn dám vào thành một mình, ta cũng phải khen một câu dũng khí khả giai.”
Chu Kì Lân ngồi thẳng lưng, ánh mắt nghiêm nghị.
Tiết Trạm di động đến gần hỏa lô hơ tay.
Lưu Chư Tề từ trong áo lấy ra hai phong mật thư, rõ ràng chính là hai phong trước đó Chu Kì Lân tống xuất đi.
Giơ giơ mật thư lên: “Dũng khí là khả giai, bất quá rất ngu xuẩn.” Vung tay lên, mật thư rơi vào chậu than, trong nháy mắt dấy lên đốm lửa, qua vài hơi thở liền đốt thành tro bụi.
Tiết Trạm nhẹ nhàng đặt tay trên hỏa lò chà xát, cười ha hả dời tầm mắt đến: “Lưu đại nhân cũng đừng cao hứng quá sớm, ngoài thành một vạn Hùng Sư doanh cũng không phải ngồi không. Hay là Lưu đại nhân cho rằng quân coi giữ Thành Ly Sơn có thể vây quanh được binh Hùng sư doanh toàn lực công thành?”
Lưu Chư Tề hơi hơi nhoài người ra, cười nói: “Chủ soái không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/818-ve-cau-chuyen-binh-vuong-xuyen-qua/1632708/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.