Bạn đang đọc truyện Yến Sơn Đình Ngoại của tác giả Thị Lý Vụ.
“Em nhất định phải xuống địa ngục.” Diệp Lang Đình gằn từng từ từng chữ.
“Dựa vào cái gì?”
“Bởi vì tôi ở đây.”
Đây chính là tình yêu của họ, có người cứu rỗi lẫn nhau nhưng Diệp Lang Đình lại muốn kéo Yến Nhụy Tiêu rơi xuống. Anh không lên được thì phải kéo cô xuống, không đợi được trời sáng anh sợ mình không có ngày mai.
Sau này khi có người hỏi Yến Nhụy Tiêu, người đã tàn phai hết sự sắc sảo của tuổi trẻ, về tình yêu của họ, cô thản nhiên đặt tách trà trong tay xuống, di chuyển từ bàn tới trước khung cửa sổ đã đóng. Tiết đầu xuân, mưa xuân quý như dầu, cô cứ nhìn như thế sau đó chỉ đáp: “Trời xa đất cách, muôn núi ngàn sông, nào biết cố cung ở đâu, dẫu biết đêm xuân vẫn chưa lụi tàn, mà bầu bạn với nhau.”
Nếu yêu thích thể loại truyện sắc, bạn có thể đọc thêm Ông Chủ Bao Nuôi Muốn Báo Hận Tôi! hay Hắc Tổng, Thiếu Phu Nhân Lại Muốn Ngoại Tình!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.