Diệp Lang Đình từ cửa sổ nhảy vào, kéo người vào trong lòng: “Có bản lĩnh thật đấy.”
Yến Nhuỵ Tiêu bị anh ôm trong lồng ngực, nghe thấy nhịp tim vững vàng của anh, bản thân cũng từ từ bình tĩnh lại. Mặc kệ anh ôm chặt eo mình, cuối cùng mới như thở phào nhẹ nhõm, anh đặt thẳng người, hai ngón tay nâng cằm cô lên đặt một nụ hôn lên môi cô.
Hành động chẳng có tính liên kết này khiến não bộ của Yến Nhuỵ Tiêu đơ ra nhắm mắt theo bản năng. Anh không muốn hôn sâu, lúc này cũng không thích hợp nên bỏ dở giữa chừng. Khoảnh khắc cô mở mắt thì anh đã buông cô ra.
“Diệp Lang Đình, anh giở trò lưu manh à?” Yến Nhuỵ Tiêu nhìn chằm chằm người đang ôm cô lên đặt trên bệ cửa sổ, cả người như gấu koala dựa vào người anh.
Diệp Lang Đình nhìn người phía trên, vòng tay ra sau cổ gỡ bàn tay đang khoá chặt của cô, ra hiệu cô nhanh chóng rời đi: “Nợ em.”
Nói xong câu này thì cùng cô ló người ra trượt xuống, ngực kề sát lưng cô, chân kề sát người cô, Yến Nhuỵ Tiêu được anh ôm chặt trong lòng.
Tới khi xuống đất, não cô mới bắt đầu xử lý thông tin vừa nhận được, cuối cùng cũng nhớ tới nụ hôn vẫn chưa hoàn thành sáng nay, đây là anh “trả lại”. Lúc này tất cả lời muốn nói của Yến Nhuỵ Tiêu đều không đúng lúc nên chỉ có thể đi cùng anh. Lý Côn đã đỗ xe gần đó đợi họ lên xe.
Cửa xe vừa mở, Yến Nhuỵ Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-son-dinh-ngoai/3388496/chuong-55.html