Vừa sáng sớm vẫn chưa tỉnh hẳn, Phương Thành đã nhận được cuộc gọi của trợ lý: “Sếp, chúng tôi đuổi theo cả một đêm nhưng vẫn chậm hơn họ một bước…”
Lời anh ta vừa dứt đã bị tiếng nói không vui của Phương Thành cắt ngang: “Tôi đợi cả buổi tối để nghe cậu nói cái này à?”
“Nhưng có một tin tốt là sáu rưỡi sáng nay, chúng tôi đã tìm được người của họ, chúng tôi đã điều tra dựa theo đó.” Anh ta định nói lại dừng, nghĩ một lát mới tiếp tục: “Là một người gốc Hoa tên Diệp Lang Đình.”
Diệp Lang Đình, lại là Diệp Lang Đình.
Phương Thành chống đầu giường nhổm dậy, thân trên chìm vào trong đệm xốp mềm mại, ông ta bắt đầu suy nghĩ. Sau khi mở mắt thì đã suy tính xong xuôi: “Tới cứu mẹ vợ, trước hết cứ để anh ta khoe khoang là anh hùng mấy bữa đi.” Ông ta thầm suy tính trong lòng, chỉ cần làm thông đường dây ngày mai thì sau này ông ta có thể không cần dựa vào Louis hay ai khác nữa. Còn bản thân ông ta có thể một mình duy trì việc làm ăn ở Tân Thành và Hải Thành, tới khi đó người tới người lui đều phải cúi đầu gọi ông ta một tiếng “Sếp Phương”.
Bây giờ Diệp Lang Đình lại xoay vòng gây trở ngại cho ông ta, chẳng qua là làm việc cho người khác thôi. Chỉ cần ông ta chạy nhanh hơn một chút, đá bay tên này và mấy tên sâu bọ là được. Dù sao cũng là người trẻ, làm việc rất phách lối. Phương Thành nghĩ như vậy thì liên lạc với trợ lý bảo anh ta xếp lịch với người trao đổi Wade vào tối nay để tránh đêm dài lắm mộng.
Năm phút sau trợ lý đã gọi điện thoại lại: “Sếp, bên Wade đồng ý tối nay gặp mặt. Anh ta nói rằng nghe nói tối qua Louis đã gọi điện cho người ở chi nhánh khác rồi, hai hôm nay gọi mọi người trở về họp, ngài Diệp cũng được dặn rằng cho dù là yêu cầu gì cũng phải để mọi người bật đèn xanh trước.”
Phương Thành không nhận được điện thoại, chỉ có một ngày một đêm thôi mà tên Diệp Lang Đình này lại dùng kế sách “tốc độ của Diệp thị” để xâm nhập vào xung quanh ông ta rồi. Suy nghĩ của ông ta vẫn dừng lại trong đầu nhưng trong lòng vẫn âm ỉ một chút không yên tâm.
Ông ta lại cầm điện thoại lên gọi cho Vương Tuấn, mở cửa nhìn núi: “Anh chắc chắn người tôi bảo anh theo dõi hai hôm nay ở nhà chứ?”
Vương Tuấn rất chắc chắn, trả lời một cách chắc nịch: “Vâng, sáng hôm qua bị hàng xóm…” Anh ta đã quen thành thói, sau đó nhớ tới người vẫn không tra được danh tính hôm qua đã rõ mặt mũi, thế là sửa lời: “Bị ngài Diệp bế ra ngoài, mười hai rưỡi đêm thì trở về.”
“Chỉ có mình con bé?” Phương Thành tính toán thời gian từ đây về Úc, trong vòng một buổi sáng về thì hoàn toàn không thể nào.
Vương Tuấn nghĩ kĩ lại cảnh tượng nhìn thấy tối qua sau khi hoang mang thì nói: “Là hai người, họ cùng về nhà sát vách, cho tới bây giờ hai người vẫn chưa ra ngoài.”
Phương Thành biết khả năng của anh ta vì thế buông lỏng chút cảnh giác trong lòng. Ông ta cảm thấy chỉ là do lão cáo già Louis này luôn lòng vòng cảnh cáo ông ta nên lúc này ông ta cần phải giải quyết nhanh chóng.
Nhưng suy nghĩ tốc chiến tốc thắng của ông ta đã dập tắt ngay vào buổi tối khi tới nhà hàng, đến cả số phòng bao Wade đặt đều là giả, khi tìm người liên lạc thì điện thoại đối phương đã tắt máy. Phương Thành ăn không ngồi rồi đứng ở sảnh nhà hàng, những người ra vào nhà hàng cao cấp đều có mục đích cả, lúc người ta đi qua ông ta đều sẽ quan sát từ trên xuống dưới sau đó nhẹ nhàng rời ánh mắt không thèm quan tâm.
Phương Thành so sánh tình cảnh hiện tại với ảo tưởng trở thành sếp Phương sau đêm nay, cảm giác chênh lệch làm ông ta khó chịu, khi nhìn thấy Lý Côn cúi đầu đáp lại lời chào của những người đó, cuối cùng biến thành kích động, dẫn hai người trợ lý đi lên trước.
Người của họ ít nhưng động thái không nhỏ. Trước khi Lý Côn định bước vào phòng bao thì bị động thái này gây chú ý quay đầu nhìn sang. Ánh mắt không có chút dao động nào giống như đã chuẩn bị từ lâu, anh ấy nói: “Sếp Phương, ngài Diệp đã căn dặn, ngài ấy chỉ gặp ông thôi.”
Phương Thành quay đầu nhắc theo tầm mắt của anh ấy: “Các cậu đợi tôi bên ngoài.” Sau đó được Lý Côn dẫn vào phòng. Nơi ngài Diệp chọn, hai cánh cửa gỗ khép chặt, Lý Côn nghiêng người đẩy mở, gập người ý bảo ông ta đi trước.
Ông ta ngó mắt vào bên trong, ánh đèn trong phòng quá tối, rõ ràng là không cùng độ sáng với bên ngoài. Chỉ có ngọn đèn đứng cuối phòng, bên cạnh đặt hai cái ghế bành, cách nhau bởi một chiếc bàn gỗ nhỏ. Có hai người đang ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp không nói chuyện. Cho dù cánh cửa bỗng dưng mở ra cũng không quay đầu.
Nhưng cô gái búi tóc để lộ vùng gáy nhẵn mịn kia, Phương Thanh không cần nhìn mặt cũng đã biết là ai. Còn người ngồi bên cạnh cô đương nhiên là Diệp Lang Đình.
Ông ta đưa ánh mắt nhìn vào bóng lưng của Yến Nhuỵ Tiêu, cuộc giao lưu mấy năm nay chỉ qua điện thoại hoặc là mấy lần gặp linh tinh mỗi năm, nhưng khi ông ta đi từng bước tới gần lại càng cảm thấy cô gái này không giống mỗi lần ông ta gặp trước đây. Dù họ vẫn chưa gặp mặt nhưng lần đầu tiên ngoại trừ nhìn thấy vẻ dũng cảm trên người cô ra thì độ cao giống với người đàn ông bên cạnh, rất thẳng.
Đến bóng lưng cũng đã vững chãi, bóng lưng mà trước đây cô chưa từng có, ngược lại khiến bước chân ông ta dừng lại mấy lần.
Cho dù có dừng lại thì cũng là một căn phòng, bước chân của Phương Thành phát ra âm thanh lanh lảnh trên sàn nhà. Yến Nhuỵ Tiêu nắm chặt tay nghe tiếng ông ta từ từ tới gần, tới khi đi tới trước mặt họ. Ông ta vẫn giống hệt trước đây, mặt tròn, mắt to. Lông mày vừa ngắn vừa dày, đầu mũi rất tròn, môi dày, lúc cười làm cô cảm thấy thân thiện hơn cả lão Yến.
Nhưng chính người chú thân thiện này là tri kỉ đắc lực nhất của lão Yến, lại giơ tay lấy đi trái tim của ông.
Yến Nhuỵ Tiêu có thể cảm nhận được nhịp tim gia tăng của mình, huyết áp không ngừng tăng lên, hai gò má ửng đỏ. Nhưng cô không khóc, bây giờ cô không thể khóc, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt.
Ông ta không ngồi, chỉ có hai cái ghế, không có ai để lại chỗ ngồi cho ông ta, nên chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô gái được mình chăm sóc tới khi lớn, trong mắt cô có một con báo. Diệp Lang Đình vẫn im lặng ngồi bên cạnh cô, tay cầm một khẩu súng tinh xảo, ngón trỏ và ngón cái giữ cò xoay vòng, mặc kệ cơn phẫn nộ trong không khí đang gào thét trong bóng tối.
Phương Thành đứng ở đó nhìn hai người trước mặt, cuối cùng cũng hiểu ra, ngài Diệp đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Bắt đầu từ tối qua bắt mẹ Yến đi, anh tính từng bước quá chuẩn xác, thậm chí còn tính toán được từng điểm mấu chốt cần kích thích hoặc là dẫn dắt để dụ ông ta như là chủ động, nhưng thực chất là mất kiểm soát và bị ép vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn này.
Từng bước đi của ngài Diệp giống hệt tên nhóc trong tay ông ta, cực kỳ tỉ mỉ. Anh kích thích ông ta hết lần này tới lần khác lại còn để lộ mưu kế, thậm chí là hai mặt. Bao gồm cả việc cổ vũ Louis mở đường cho ông ta, anh chọn khi Phương Thành yếu kém nhất đồng thời tiến tới điều hành lão Louis. Lão cáo già rơi vào cục diện này, cho dù không muốn bị chỉ dẫn cũng phải nghe lời thôi. Sau khi ổn thoả việc này, anh sẽ để lại đường xoay sở đủ lâu dài cho mình.
Hành động vĩ mô thế này quả thực quá tuyệt vời, Diệp Lang Đình ngồi ở đây, khi xử lý mọi việc cũng có thể gọi là nghệ thuật. Nếu như cuộc tính toán này không nhằm vào ông ta, Phương Thành thậm chí còn phải vỗ tay khen đỉnh.
Vì thế người lên tiếng trước vẫn là ông ta: “Tôi chỉ muốn để người có khả năng sống tiếp thôi.” Phương Thành biết vì sao gương mặt Yến Nhuỵ Tiêu đỏ ửng nên cũng không vòng vo.
Chỉ một câu nói đã khiến tâm trạng chuẩn bị cả buổi tối sụp đổ, cô mất kiểm soát bật dậy khỏi ghế, giành lấy khẩu súng trong tay Diệp Lang Đình siết lấy cổ áo của ông ta, nói như gào lên: “Mẹ kiếp, ông xem mạng người như cỏ rác, ai cho ông tư cách khẳng định ai có quyền được sống tiếp!” Cô hít mạnh một hơi: “Nếu như muốn tính thì ông phải chết vạn lần.”
Ngay sau đó khẩu súng được lên cò, nhắm ngay vị trí tim của ông ta. Lồng ngực Yến Nhuỵ Tiêu cũng phập phồng mãnh liệt do tâm trạng kích động, cùng với bàn tay mất kiểm soát run rẩy của cô. Ánh mắt cô hung dữ giống như đã chuẩn bị trả lại hết đau khổ năm đó. Cuối cùng Phương Thành thu lại vẻ kiêu ngạo, xuyên qua bả vai cô nói chuyện với người đàn ông vẫn luôn giữ im lặng từ lúc đi vào: “Tôi chết rồi, các người không thể lấy được bất cứ tin gì của Hawley đâu.”
Khuỷu tay Diệp Lang Đình đặt trên ghế, liếc đôi mắt lạnh lùng sang, nghe thấy câu nói này của ông ta thì bỗng bật cười: “Bao nhiêu năm vậy rồi mà ông vẫn chưa rõ nhỉ.” Phương Thành vẫn đang tiêu hoá mấy chữ bao nhiêu năm vậy rồi của anh thì đã nghe thấy anh tiếp tục nói: “Chỉ cần cô ấy muốn, thì tôi cho phép.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]