Yến Nhuỵ Tiêu bĩu môi đi ra ngoài theo anh, Diệp Lang Đình ấn thang máy tiện thể dặn: “Lát nữa bảo Lý Côn đưa em về.”
“Em cũng đi.” Yến Nhuỵ Tiêu đi vào thang máy với anh thuận tay buộc tóc thành đuôi ngựa nói.
Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm như đang xác nhận. Nhìn mặt cô không có vẻ chần chừ nào thì quay đầu không nói gì. Thang máy dừng lại ở tầng một, Diệp Lang Đình đứng im không di chuyển, Yến Nhuỵ Tiêu nghiêng đầu nhìn anh, thấy sự không vui trên sườn mặt anh, sau đó tự mình đi ra khỏi thang máy không có ý định quan tâm cái người đang giận dỗi.
Nhưng mà cô vừa bước lên trước Diệp Lang Đình một bước thì chỗ hông vẫn còn hơi đau bị người tụt lại phía sau cô lấy ngón tay cố tình chọc một cái. Yến Nhuỵ Tiêu rít một hơi lạnh quay đầu trợn mắt với anh, người này cố tình mà.
Sắc mặt Diệp Lang Đình không thay đổi, bình tĩnh rụt tay lại kéo người vào trong lòng đưa lên xe đã đợi ở cổng của Lý Côn, sau đó dặn anh ấy: “Đưa về Bích Quế Viên.”
Yến Nhuỵ Tiêu nhìn Diệp Lang Đình thu xếp cô lên xe xong thì đi về phía chiếc xe đỗ ở một bên khác, bước chân của anh vội vã hơn ngày thường nhưng bóng lưng vẫn vừa kiên định vừa kiên quyết. Anh là người đàn ông thứ hai khiến cô cảm thấy có sức mạnh khi nhìn bóng lưng, người thứ nhất là lão Yến.
Khoảnh khắc cô bám vào cổ anh, dựa vào vai anh lại bắt đầu hiện ra một cách khó hiểu, cô biết độ ấm đó.
Bả vai Lý Côn bị vỗ: “Đi theo anh ấy.”
Anh ấy nhìn ngón tay Yến Nhuỵ Tiêu chỉ về xe đã khởi động của Diệp Lang Đình, trì hoãn mất một lúc rồi hỏi: “Ngài Diệp sao?” Nhưng đó là ngài Diệp đấy, cho Lý Côn nghìn lá gan cũng không dám theo, với cả anh ấy không thắng được.
Yến Nhuỵ Tiêu cũng cẩn thận suy nghĩ khả năng của chuyện này, cô từ bỏ mở cửa xuống xe. Lý Côn vẫn chưa kịp phản ứng đã thấy cô đi lên chiếc taxi đỗ ở chỗ không xa rồi ngồi vào ghế phó lái. Xe anh lái về phía trước thì chiếc taxi đằng sau cũng lái về trước. Tư tưởng dùng thủ đoạn để giải quyết không hề che giấu, tay Lý Côn đặt trên cửa sổ xe, thò nửa người ra đối mắt với người ngồi trong xe đang bày vẻ mặt chúng tôi không quen biết tôi chỉ đi theo thôi.
Trong đầu Lý Côn nhanh chóng vận hành, nghĩ kĩ lại, anh ấy không chọc nổi ai trong hai người này. Cuối cùng đành cam chịu ổn định chỗ ngồi cài dây an toàn. Anh ấy lờ đi chiếc đuôi đang theo sát, cam chịu lái về phía trước, liên tục lặp lại: “Tôi không thấy, tôi không thấy, tôi không thấy!”
Anh ấy dứt khoát lái về phía trước theo địa chỉ ngài Diệp vừa gửi, đến khi đến gần mới biết là kế xảo quyệt của họ. Một toà nhà xám xịt được xây trên gò đồi cao, đứng trên đỉnh trong khoảng cách an toàn không thấy điểm mù, muốn đánh úp thì vốn dĩ không có khả năng. Lý Côn nhìn qua gương chiếu hậu, Yến Nhuỵ Tiêu luôn theo sát đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Anh ấy không có thời gian nghi ngờ, Diệp Lang Đình đã dẫn người ở Hậu Sơn tới tìm chỗ mai phục, Lý Côn xuống xe nhanh chóng tập hợp lại với họ.
Booker luôn phụ trách tình báo đã điều tra rõ, bình thường tòa nhà này là cơ quan đầu não Hawley dùng để chứa nội tạng, chia thành hai lớp bảo mật, cả bên trong lẫn bên ngoài của toà nhà thiết lập hai nhóm người Malaysia đi tuần. Thời gian luân phiên là sáu tiếng nhưng thời gian giao ban trong và ngoài tòa nhà có sai lệch, hơn nữa không hề trao đổi. Có hai lớp nhận diện khuôn mặt từ khi tiến vào tòa nhà tới phòng nhốt con tin, cũng có nghĩa là họ cần tìm được hai điểm đột phá và phải đảm bảo mình không bị nhận diện trong thời gian chênh lệch để tiến vào trong.
Vì thù cũ nợ mới với Diệp Lang Đình, đúng là chúng đã chuẩn bị nghiêm túc đâu ra đấy rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]