Bốn giờ mười lăm phút hơn, ánh đèn trước Ngân Bạch đã sáng đèn, nhân viên lấy lại tinh thần. Ba phút trước, cậu em đỗ xe đang đứng đón khách tới vội vã nói vào micro: “Ngài Diệp tới rồi!”
Thế là trên dưới Ngân Bạch đều đánh thức mười phần tinh thần, nhân viên có thể khiến ngài Diệp muộn thế này rồi còn tới quan sát làm việc thì không được yếu đuối!
Nhưng ngay khi Lý Côn vừa đỗ xe thì Diệp Lang Đình đã đẩy cửa xuống xe, vốn dĩ không để cho họ cơ hội sẵn sàng. Hai tay ngài Diệp đút vào túi, không thèm liếc mắt đi thẳng vào thang máy nội bộ lên phòng nghỉ.
Cả đường chỉ nhắm thẳng về phía trước tới khi cánh cửa phòng nghỉ đẩy ra, nhìn thấy Yến Nhụy Tiêu nằm trên giường đắp chăn của anh ngủ say thì động tác mới nhẹ nhàng lại.
Yến Nhụy Tiêu nghe thấy tiếng động ở cửa thì mở mắt nhìn sang, trong mắt đã có sự chuẩn bị. Cô lật chăn lên ngồi dậy ở một bên, cầm nước mật ong đặt ở đầu giường đưa cho anh nhưng lại hỏi: “Sao anh lại tới?” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Mật ong ngâm với nước nóng bây giờ nhiệt độ đã thích hợp. Diệp Lang Đình ngồi trên sô pha bằng da tựa ra sau, ngón tay lướt qua thành cốc, không để ý cô đã biết còn hỏi: “Sao lại không về nhà ngủ?”
“Em không có nhà.” Yến Nhụy Tiêu ngồi lại lên giường cầm gối ôm vào lòng, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, chậm rãi nói: “Diệp Lang Đình một tay che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-son-dinh-ngoai/3434014/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.