Thời gian thấp thoáng trôi đi, hình bóng của người đã chẳng thể nào phai nhạt đi trong tâm trí. Một lần gặp gỡ nhau, thông qua ánh mắt, tương tư cả đời, giao phó cả trái tim. Yêu nhau, tiến bước trên con đường tương lai mờ mịt. Cứ ngỡ như là hạnh phúc, nào đâu đau đớn đã bủa vây hết thảy. Phải chăng, là có duyên nhưng không có phận?
Phải chăng, mối tình tận, nén rễ tương tư từ nay nên chấm dứt? Vốn đã rất hạnh phúc, người buông, ta buông, đau lòng nối tiếp đau lòng. Những giọt lệ lăn dài, khóc thương ai số phận sầu bi, nghẹn ngào trong tiếng nấc. Nhớ một người, thương một người, phải chăng là khổ tận cam lai? Cầu xin thời gian hãy ngừng lại, nhật, nguyệt không còn liên tiếp thay phiên, để ta được ôm ấp, được cảm nhận hơi thở mà ta lưu luyến.
Cầu xin thời gian hãy để uyên ương được ở cạnh nhau mãi mãi, không buông lơi, không xa rời. Lẽ nào người là ánh trăng sáng rọi, ta là ánh nắng lúc bình minh? Để rồi gặp nhau sẽ phải xa cách mãi? Nhớ người, thương người, mong người, lưu luyến người. Hãy để thời gian chứng giám cho mối tình vẹn nguyên của đôi ta. Đời này, kiếp này không thay đổi, chỉ mong sao người nở nụ cười mãn nguyện nhất trên đời.