“Mẫu phi...” Một đồng âm ngọt mềm gọi về tâm tưởng của Tử Lê. Y phục hồi tinh thần ôm lấy Băng Tà đang không hài lòng vì mình bị xem nhẹ mà bắt đầu quấy, tiếp tục nhìn khuôn mặt Huyền Tư Dịch. Cẩn thận, mang chút tham luyến ngắm dung mạo tuấn tú giống Huyền Dật đến mức như cùng một khuôn mẫu khắc ra kia.
Huyền Tư Dịch xóa đi vẻ kinh ngạc trên mặt, nhấp hé môi, quỳ xuống nhẹ nhàng mở miệng: “Tư Dịch tham kiến Mẫu... Hoàng hậu bệ hạ!” Nắm đấm đương khi thốt ra câu này liền siết thật chặt, chặt đến mức móng của hắn cũng suýt ghim vào thịt trong lòng bàn tay.
“Miễn.. Miễn lễ, bình thân...” Tử Lê cắn cắn môi, tiến về phía trước nâng hắn dậy, hốc mắt chợt đỏ lên: “Để mẫu... Bổn cung... được nhìn con cho kỹ...”
“Tạ ơn Mẫu... Hoàng hậu bệ hạ....” Huyền Tư Dịch đứng dậy, thân hình cao lớn toàn bộ đem Tử Lê bao phủ dưới bóng đổ của hắn. Hắn cao hơn một chút so với Huyền Dật, đương nhiên càng cao hơn một cái đầu so với Tử Lê.
“Hoàng tẩu, hai người thật sự quen nhau à?” Bích Thủy nhìn nhìn vẻ mặt sắp khóc của Tử Lê cùng biểu lộ mím môi của Huyền Tư Dịch, trên mặt hắn còn mang thần sắc phức tạp lẫn vô hạn tưởng niệm nói không nên lời.
Tử Lê quay đầu gật gật với Bích Thủy, nước mắt mới rơi xuống, tích trên gương mặt phính hồng của Băng Tà.
“Tư Dịch hắn là... Hắn là con trai người chồng đã chết của ta ở Huyền Khế quốc...” Tử Lê hơi nghẹn ngào nói, cái mũi bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-le/61058/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.