Sau khi dỗ Băng Tà ngủ, giao cho Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử mang tới chỗ vú nuôi, Băng Khôi vẻ mặt vui mừng bế Tử Lê mặt đã đỏ đến có thể xuất huyết lên giường. Hắn động tác thuần thục rất nhanh cởi bỏ bộ nữ trang có chút lằng nhằng trên người Tử Lê, nhanh đến mức Tử Lê cho rằng hắn căn bản đã luyện thành tinh rồi.
Hắn vừa lòng nhìn thân thể trắng trong nhẵn mịn của Tử Lê, bàn tay to mang vết chai thô ráp tựa như đang nhấm nháp mà mơn trớn mỗi một tấc da thịt, hơn nữa còn dịu dàng xoa bóp làm cho chúng nổi lên hồng nhạt quang mang. Đến khi Băng Khôi liếm cắn vết tích hình chữ L mà năm đó hắn đã để lại trên vai Tử Lê, y liền khẽ rên rỉ thở dốc, nơi ấy đối với y đã sớm trở thành một trong những điểm mãn cảm nhất trên thân thể.
“Dùng miệng cởi bỏ quần áo của ta.” Băng Khôi nở nụ cười hồ ly chỉ vào một đoạn nút thắt trên hắc trường sam của mình, tay kia bắt đầu lần về phía đóa cúc hoa hồng nhạt nơi hậu đình của Tử Lê. Ngón tay trêu tức vẽ vòng quanh nơi đó khiến Tử Lê run rẩy một trận. Y trừng mắt lườm Băng Khôi, rồi mới quỳ xuống cúi người bắt đầu dùng miệng tháo từng nút buộc trên áo hắn. Theo mỗi kết khấu được rút ra, mảng ngực màu đồng cổ phủ kín vết thương của Băng Khôi liền hiển lộ. Tử Lê dùng cái lưỡi đinh hương của mình khẽ liếm lên từng đường sẹo trước ngực Băng Khôi, khiến hắn hơi run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-le/61057/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.