Hắn cúi đầu, thanh âm tràn ngập thống khổ cùng yếu ớt nói, khiến Tử Lê nghe xong cả người chấn động như có sét đánh qua. Y không nói gì, chỉ nhìn trời rơi lệ. Nhưng mà, ngay tại lúc không biết đã qua bao lâu, y chậm rãi nâng tay ôm lấy Băng Khôi, run giọng mở miệng nói:
“Kiếp này hắn phụ ta, hắn hứa với ta kiếp sau sẽ trả... Bởi vậy ngươi không cần thay hắn gánh nợ nữa... Mà tình trái kiếp này ta thiếu ngươi, ta mặc dù không thể dùng toàn bộ cuộc đời mình đến bù lại... Nhưng ta vẫn không biết xấu hổ mà muốn lấy nửa đời sau ra tận lực trả lại cho ngươi... Không biết ngươi có ghét bỏ thân xác không biết còn sống được bao lâu này của ta không?”
Băng Khôi nghe xong ngẩng đầu lên, biểu tình kinh ngạc nhìn Tử Lê đang đối mặt với hắn. Hắn mân miệng gật gật đầu, lệ cũng tuôn rơi.
“Không... Ta tuyệt sẽ không ghét bỏ... Ta sao có thể ghét bỏ được chứ? Ta cao hứng vui mừng còn không kịp nữa là... sao lại dám xa xỉ mà ghét bỏ?” Băng Khôi phát ra giọng nói hơi có vẻ run rẩy, ôm chặt lấy y. “Thực xin lỗi... Ta vừa mới làm em bị thương... Rất đau đi...”
Tử Lê lắc đầu, y đứng dậy cởi bỏ bộ quần áo vừa bị Băng Khôi xé rách trên thân, đưa chiếc cổ mảnh khảnh, bờ vai tinh xảo tựa thiếu nữ, cùng lồng ngực trắng nõn gần như trong suốt của mình, hoàn toàn triển lộ ra trước mặt Băng Khôi. Vết thương vẫn đầm đìa máu trên vai kia lúc này càng rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-le/61055/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.