Một mối tình đơn phương, kéo dài dai dẳng mà cậu dành cho anh suốt mười năm trời. Một đời người có bao nhiêu cái mười năm để hoang phí đây chứ, cậu thương anh mười năm trời, lại tiếp tục tiêu hao thời gian gần như chẳng khác gì là một đời người. Mười năm như vậy, đứng trước mặt đối phương, ngay đến cả ánh mắt anh cũng tiếc mà cho cậu.
Anh hiểu rõ, với cậu chấp niệm quá sâu nên nói đến hai từ “buông bỏ” thì căn bản là không thể nào. Nhưng đến khi đối phương thật sự buông tay, anh thề, anh rất muốn vui vẻ, rất muốn tỏ ra hạnh phúc nhưng không thể, thực tại trước mắt như vậy, đáng lý anh nên vui nhưng không hề. Đến khi thức tỉnh, đến khi anh biết bản thân mình có bao nhiêu ngu ngốc thì đã muộn, hối tiếc lúc này chẳng còn ích lợi gì nữa.
Một đao tổn thương, vết thương sâu đậm mang theo thương tổn không thể vãn hồi. Bỗng chốc hóa thành nơi lạnh lẽo, vĩnh viễn không thể chạm đến. Vào khoảnh khắc anh nhận ra anh yêu cậu ấy, muốn hèn mọn nói một tiếng xin lỗi, nhưng lấy cái tư cách gì đây. Khoảng cách thật xa xôi, người thương đứng trước mặt, là cố chấp vì điều gì đến mức chối bỏ. Nếu thực có cơ hội làm lại, anh tuyệt đối sẽ dùng tất cả sự chân thành, yêu thương mà bảo hộ em, vết xe đỗ đã cũ. Mời các bạn theo dõi tác phẩm Tự Ái Nhi Phi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.