Cuối cùng thì anh cũng không còn sắc mặt trắng bệch nữa, môi cũng không còn nhợt nhạt, tôi nhấc tay, giúp anh chỉnh những lọng tóc rơi trên khuôn mặt vén ra sau đầu.
Có vài sợi không biết nghe lời rồi lại rơi xuống, cũng quật cường phản ứng lại.
Tôi lúc này cũng không còn cách nào duy trì nụ cười trên mặt được nữa.
Lại sờ sờ tay mình nhưng lần này sờ không tới, sờ Lạc Dư Thần, tất cả cũng không thể chạm được.
Bởi vì đã nhận thức từ lâu rằng bản thân đã thật sự chết, cho nên tôi cũng rất nhanh thích ứng với việc lần thứ hai không chạm vào được bất cứ vật gì. Bất quá, giờ khắc này tôi mới phát hiện ra, bản thân còn lưu luyến thế giới khi chạm vào Lạc Dư Thần.
Nếu như có thể trở lại ngày đó, khi rời đi khỏi nhà anh, chắc có lẽ tôi đã không tự cho mình là thông minh rồi rạch một đường vào động mạch của mình, cho dù hi vọng mong muốn sống xót đến bao nhiêu thì nó cũng đã xa vời, tôi không thể buông tha, tôi cũng không cho rằng đau ngắn không bằng đau dài.
Nếu như có thể còn một cơ hội để sống lại lần nữa, tôi tình nguyện trở thành một fan hâm mộ nho nhỏ, mỗi ngày có thể nghe album của anh và có những tấm poster concert cho riêng mình, nói như vậy không chừng còn có thể nắm tay khi xin chữ ký, sẽ lại một lần nữa còn cơ hội chạm vào da thịt anh.
Tôi bắt đầu rõ ràng, có lẽ vì chấp niệm mạnh như vậy nên mới khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ai-nhi-phi/209896/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.