Editor: Nguyệt Mẫn
⊹⊱⊹⊱⊹⊱⊹⊱⊹๑۩۞۩๑⊹⊱⊹⊱⊹⊱⊹⊱⊹
“Tiểu Hằng, tiểu Hằng, tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa.” Y lay người tôi khiến tôi nỗ lực mở mắt lần nữa.
Màu trắng của ngọn đèn chói mắt, tôi phải híp lại.
Tôi đang ở đâu đây?
“Đừng làm bộ giả chết, hồn về rồi!” Giọng nói vẫn còn đó.
Mắt thật vất vả mới thích ứng được độ sáng, tôi ngửa đầu men theo thanh âm đó tỉnh lại, anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, trên mặt còn có chút vẻ khinh miệt ác ý, quả nhiên là y.
“Phương Tả Ức…” Tôi thấp giọng gọi, tiếng nói hơi khô sáp, thanh âm nghe cực kỳ không chân thật, cảm giác như không phải của mình. Tôi giật nảy, tay chân giống như không phải của tôi, không thể nhúc nhích được.
Xảy ra chuyện gì, tôi đang ở đâu, làm cái gì chứ…
“Em thật sự tỉnh rồi.” Y cười với tôi, cười đến nỗ lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Em có biết mình ngủ bao lâu rồi không?”
Tôi bị y hỏi đến mơ hồ, ngay cả tôi bây giờ không biết mình đang nằm ở đâu, bây giờ là ngày tháng năm nào, sớm hay tối, tôi không thể biết được nữa.
Thế nhưng những ký ức ngắnn ngủi như một cơn lốc mạnh mẽ tràn về, tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu toàn bộ là hình ảnh Lạc Dư Thần nghiến răng nghiến lợi và lãnh đạm cao ngạo, còn có cười ngu ngốc, hoặc là cái dáng vẻ thương tâm.
“Lạc Dư Thần…”
Phương Tả Ức sắc mặt trở nên đen lại, y nói: “Cứu em rồi, vừa tỉnh lại thì nhớ tới thằng nhóc đó!”
“Em…em còn sống…” Tôi đột nhiên tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ai-nhi-phi/1216519/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.