Thần linh có thể chê cười tôi, nhìn tôi tận mắt chứng kiến người tôi yêu mà tâm đau đớn, nhìn anh tan nát cõi lòng mà thôi thể ôm được, nhìn anh khóc mà không thể thoải mái, nhưng mà anh không thể để cho tôi nhìn thấy anh chết.
Tôi đã từng không có bất cứ thứ gì, tất cả còn xót lại của tôi cũng chỉ có — tôi thương anh.
Tôi có thể hồn tiêu phách tán, cứ một lần cuối cùng như vậy, làm trao đổi, cho tôi chạm được anh một lần cuối cùng.
Tôi quay đầu gào to lên trời, mong muốn rằng ai đó sẽ nghe thấy được thỉnh cầu của tôi. Tôi có thể không vào lục dạo luân hồi, tôi có thể dùng kiếp sau của mình đánh đổi, tôi có thể vĩnh viễn chết đi để có thể có được cơ hội cuối cùng.
Cho tôi được tận mắt gặp anh. Chấp niệm của tôi, lòng tham của tôi, tình yêu của tôi, tại nơi này sẽ vĩnh viễn kết thúc.
Lần đầu tiên, thần nghe được nguyện vọng của tôi.
Tôi cảm thấy dòng nước băng lãnh, cảm thấy được thân thể anh trầm nặng và mái tóc phiêu phù trong dòng nước, dây chuyền của anh quấn lấy ngón tay của tôi.
Tôi ôm lấy anh thật chặc, quần áo bị nước làm cho ướt sũng khiến cho cơ thể anh nặng thêm, tôi kéo anh, cố sức đem anh lên bờ, cố sức kìm lấy ngực anh khiến cho anh nôn ra vài ngụm nước.
Toàn thân anh lạnh lẽo như dòng nước tháng tư, nước còn dính trên trán, hô hấp rất yếu, môi còn hơi run lên.
Tôi hôn anh, nhanh chóng hô hấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ai-nhi-phi/1216518/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.