Hạ Minh Tu đến dìu Lạc Dư Thần, anh dường như cũng mất đi hoàn toàn ý thức phản kháng chỉ tuỳ ý để cậu ta kéo vào trong xe.
Nhìn anh như mệt mỏi, vẻ mặt rã rời, ở trên xe nhắm đôi mắt lại.
Hạ Minh Tu không biết phải anh ủi anh thế nào nên chỉ đành yên lặng lái xe.
Từ đêm đó trở đi, Lạc Dư Thần trở nên rất an tĩnh.
Mai là ngày mười bốn, Lạc Dư Thần đem album bán ra, từ sáng sớm điện thoại đã liên tục đổ chuông. Lạc Dư Thần vẫn không nhận, phiền, sau đó tắt máy.
Tôi biết album của anh nhất định đã đột phá mấy triệu bản, càng không ngừng có người tới chúc mừng. Nếu như là dưới những ngày bình thường, đêm nay anh đã nhất định mở tiệc linh đình…
Mà hiện tại đến một chút vui sướng nào anh cũng không có, không phản ứng. Cả ngày nằm trên ghế sa lon, không ăn cũng chẳng uống.
Hạ Minh Tu trước khi đến công ty làm rất nhiều thứ rồi để vào tủ lạnh, Lạc Dư Thần cũng không rờ tới cứ như vậy mà lặng yên ngược đãi bản thân.
Tôi biết anh lại bắt đầu đau dạ dày, anh nằm co ro trên ghế sa lon, đến một chút ý thức cũng bị cơn đau đè xuống, vẻ mặt trở nên trắng bệch, ngay cả đau như vậy nhưng một chút cũng không ăn.
Tôi nhìn anh đau đớn mà bản thân vô lực, tôi từ phía sau muốn đỡ lấy anh nhưng cuối cùng cũng không thể.
Tôi rất muốn nói với anh rằng, tôi đang ở cạnh anh, anh đừng khổ sở vì có lỗi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ai-nhi-phi/1216511/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.