Tiểu Lộ nghĩ bọn họ tại sao lại không biết, cũng không biết nếu nói ra sẽ ảnh hưởng đối phương như thế nào, cậu không nghĩ rằng tôi có muốn Lạc Dư Thần biết tin mình đã chết hay không. Tiểu Lộ chỉ biết phản bác sai lầm của người khác, sau đó đem những chuyện cậu nghe kể ra. Cho nên khi nói với Lạc Dư Thần và Hạ Minh tu ‘cả hai không biết gì sao’ chính là đang lúc tiêu hoá, Tiểu Lộ không chút nghĩ ngợi đã lập tức đập tan cái ảo mộng của bọn họ một cách triệt để, hoàn toàn không phát giác. Cậu rất nghi hoặc, rất vô tội, còn có chút oán hận khi cả hai đều là người yêu và người bạn của tôi đều không biết gì, rũ mi mắt xuống nói: “Tiếu Hằng đã chết rồi.”
Lần đầu tiên nghe thấy cái chết của tôi được người khác chứng thực, tuy rằng tôi đã chuẩn bị tâm lý nhưng đầu óc cuối cùng vẫn là một mảnh trống rỗng. Cảm giác giống như chết thêm một lần nữa… Tôi gục đầu xuống, ngực đau đớn một trận, tại giờ khắc này không còn dũng khí để nhìn vào vẻ mặt của anh. Chỉ nghe bên tai yên ắng như đã chết, hoang vắng đến lạ thường.
Tôi dần rơi vào một hy vọng không thiết thực, hy vọng mọi chuyện sẽ giống như tưởng tượng trước khi chết của tôi, hoặc giả có thể cái chết này chỉ khiến cho Lạc Dư Thần hổ thẹn trong thoáng chốc, nhưng nhiều năm cũng sẽ xem như chết một con chó một con mèo, khổ sở để mà khẳng định, có thể sẽ thổn thức một phen, thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ai-nhi-phi/1216510/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.