Tôi chỉ lặng lẽ nhìn người mình yêu đau đớn, đau đến chết đi sống lại.
“Anh đứng lên.” Hạ Minh Tu đột nhiên lau nước mắt, đứng lên, cố sức kéo Lạc Dư Thần từ dưới đất dậy. Cậu vẫn lo lắng và bi thương, kiên quyết nhìn Lạc Dư Thần, trầm trầm nhìn vào trong mắt anh.
“Tiếu Hằng đã chết.” Cậu ta một lần nữa tỉnh táo nói lại sự thật này, bình tĩnh đến cay nghiệt, quyết liệt đến tuyệt vọng.
Bây giờ cũng không còn là đoạn thời gian một Hạ Minh Tu ân cần, ẩn nhẫn, hiền lành, ôn nhu và mềm yếu nữa, cậu ta đã trở nên kiên cường quyết liệt rồi. Cái người xán lạn kia tôi đố kị vạn phần, ước ao vạn phần, ganh tỵ với một Hạ Minh Tu kiên cường đến chói loá.
Lạc Dư Thần vẫn lắc đầu như cũ, chỉ có tôi biết anh không phải là lừa mình dối người, chỉ có tôi mới biết anh tin thật rằng tôi còn sống, tuy cũng không phải là một ý nghĩ thật sự khiến người ta tin tưởng được.
Nó chỉ biết làm cho người ta cho là anh đã điên mà thôi.
Hạ Minh tu đột nhiên ôm lấy anh, thật chặt, kiên quyết không cho anh giãy dụa lần nữa. Cậu ta ghé vào lỗ tai Lạc Dư Thần nhẹ nhàng nói: “Lạc Dư Thần, Lạc Dư Thần, anh còn có em…”
Lạc Dư Thần ngẩn người, một trận mờ mịt.
“Anh còn có em, em vẫn luôn ở bên cạnh anh mà.” Cậu vẫn lo lắng, nhẹ nhàng nói bên tai Lạc Dư Thần, giống như đang thôi miên.
Tôi biết đó không phải là thôi miên, đó là từ đáy lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ai-nhi-phi/1216514/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.