Nhâm Kì Nhật từ nhỏ chơi với Vương Tranh, đều bị Vương Tranh làm khó. Nhẫn nhịn là vậy, bản thân Kì Nhật hồ đồ, thậm chí là hai mươi, ba mươi, hoặc là đến cuối đời vẫn cứ hồ đồ. Cậu chỉ biết, mình thích Vương Tranh. Năm Kì Nhật ba mươi tuổi, cậu đã chết và bỏ mất gia đình, sự nghiệp. Nếu nói cậu giàu có, cậu có tiền, có địa vị, nhưng nào ai biết cậu luôn sống trong sự giày vò, đau khổ của chính Vương Tranh gây ra, người mà cậu đến cuối đời vẫn mù quáng yêu sâu đậm.
Đến lúc cưới vợ, tưởng như có thể quên được Vương Tranh, nhưng nào ngờ vợ của cậu lại lăn lộn với hắn trên chính chiếc giường của mình, con của cậu thì ra chính là con của hắn. Đau thương nối tiếp đau thương, Nhâm Kì Nhật còn bị Vương Tranh đoạt mất ngôi vị tổng giám đốc. Rồi một lần uống rượu, vô tình đi lên sân thượng của toà nhà, cậu trông thấy Vương Tranh và chú mình đang ôm chặt lấy nhau. Thì ra, Vương Tranh không thích tôi, căn bản là cậu ta thích đàn ông khác.
Trong cơn quay cuồng, Kì Nhật chẳng may lỡ chân rơi xuống từ lầu bốn mươi, cậu chết đi, nhưng lại được trọng sinh trở về hai mươi năm trước. Có được cuộc sống mới, liệu Nhâm Kì Nhật có còn yêu Vương Tranh? Liệu rằng cuộc đời của cậu có được bình yên và hạnh phúc? " Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật" là nỗi đau ngọt ngào của đại dương.