Phòng tạm giam dù sao cũng không khiến người khác cảm thấy quá kinh khủng.
Bên trong cái ghế duy nhất đã bị đá sang một góc, ngoại trừ chỗ ngủ ra, xung quanh đều là một mở hỗn độn, còn có cả vết tích đã đánh nhau. Đỗ Diệc Tiệp gập chân ngồi ở cạnh cửa, hai mu bàn tay đều đã rách cả da, vết máu loang lổ. Trên người vẫn còn mặc đồng phục, chỉ có điều đã nhăn nhúm đến không ra hình ra dạng, còn dính thêm cả vết máu nữa.
Nhưng đó không phải là của hắn.
Hắn thay Hàn gia làm việc, đâu phải lần đầu tiên ngồi ở trong này, thường thì đây chỉ là hình thức để nghỉ ngơi hai ba ngày gì đấy, sau đó cảnh sát trưởng sẽ cho người thả hắn ra. Lại nói, lần này là lần lâu nhất, nhưng cũng là lần Đỗ Diệc Tiệp không an phận nhất.
Vốn dĩ căn phòng tạm giam này còn có cả mấy tên nhóc bị bắt vào cùng với Đỗ Diệc Tiệp, mấy tên ấy còn đang yên đang lành, chỉ mới một ngày quản giáo đến tuần tra, tất cả đều đã phải đưa vào bệnh viện. Quản giáo là một ông bác tuổi đã cao, đối với Đỗ Diệc Tiệp khá có ấn tượng, sau lại cùng đồng sự nói đến chuyện này, vỗ bàn nhức đầu, [Tên nhóc tóc vàng kia phát điên cái gì vậy, một buổi tối mà có thể đem mấy tên nhóc đánh đến nông nỗi này, hồi trước ở trong này đều rất tốt mà, aiiii, không biết thanh niên bây giờ nghĩ cái quái gì nữa!]
Người trong cục cảnh sát ít nhiều gì cũng biết chỗ dựa phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tram-van-doat-nhat/1215900/quyen-1-chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.