Mồ hôi từ bên trán chảy xuống, tôi nuốt nước bọt, vẫn cố giương lên một nụ cười, ngửa đầu lên đầy chột dạ mà nói: [Cậu, cậu hôm nay... về sớm thật...]
Cậu ta hơi nghiêng đầu, bước sát thêm một bước, tôi hơi dịch người về phía sau, tận đến khi chạm đến bức tường sau lưng.
Vương Tranh qùy một đầu gối xuống, nhìn thằng vào tôi, quan sát tôi từ trên xuống dưới, rồi lại ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.
Sắc mặt của cậu ta rất kỳ dị, mãi lúc sau mới quay lại nhìn tôi, khẽ thì thào: [Tại sao vậy.]
[Hả...?] Tôi không nghe rõ lắm.
Vương Tranh lại từ từ giương lên khóe miệng với tôi — cực kỳ xinh đẹp. Chẳng qua vào giờ phút này tôi không còn tí hứng thú nào để thưởng thức nữa, bị Vương Tranh nhìn đến nỗi trái tim đập thình thịch.
[Kỳ Nhật.]
Tôi nghe thấy cậu ta gọi tôi, theo bản năng mà [Ừ] một tiếng, thân thể tưởng chừng như đã bị cậu ta ép đến lùi vào góc chết vậy.
[Anh có còn nhớ...] Cậu ấy khẽ rũ mi, cười nhạt bảo: [Hồi còn nhỏ anh luôn thích đi theo tôi, tôi đi tới đâu anh cũng đến nơi đấy.]
Tôi mím môi lại, gật đầu.
Cậu ấy cũng khẽ gật đầu, [Đúng thế. Thuở ấu thơ thật đẹp biết bao, chỉ cần quay đầu lại là có thể trông thấy một tên ngốc, luôn tha thiết bám theo phía sau, có thế nào cũng không chịu bỏ cuộc, như thể cả thế giới này anh ta chỉ còn lại mỗi một mình người đó.]
[Nếu có thể tiếp tục như vậy thì thật tốt.] Vương Tranh thì thầm, lông mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tram-van-doat-nhat/1215920/quyen-2-chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.