Thực ra tôi là người rất sợ đau.
Tôi không biết có phải vì thể chất của mình, hay là do ám ảnh trong tâm trí hồi nhỏ. Việc này, trước tiên phải kể đến mẹ tôi. Bà hoàn toàn là một người dùng gậy rất tài, tuy rằng chưa đến mức thực sự dùng gậy đánh tôi, nhưng dây lưng hay roi mây gì đó, tôi gần như đều đã nếm thử qua.
Thẳng thắn mà nói, mẹ tôi vốn là một phụ nữ rất dịu dàng, hoặc có thể nói là một cô nương được cưng chiều, là loại con chim nhỏ bé chỉ biết dựa vào người khác. Khi mẹ tôi thực sự đánh tôi, cũng là sau khi cha tôi gặp tai nạn máy bay, bà thường vừa khóc vừa đánh, trong miệng cứ gọi tên cha tôi.
Lúc mới đầu tôi còn khóc kêu rất kịch liệt, toàn bộ tòa nhà cơ hồ đều nghe thấy, dẫn tới mẹ tôi càng thêm bạo ngược hơn. Về sau, tôi mới phát hiện, chỉ cần cắn răng nhịn một chút, mẹ tôi sẽ thanh tỉnh sớm hơn.
Lại nói, đây cũng là sai lầm của người cha đã sớm chết của tôi. Mẹ tôi vốn có tiền sử về bệnh tâm thần — vậy nên mới nói, nó đã trở thành một bài học cho chúng ta rằng, trước khi cưới đi khám sức khỏe là rất quan trọng.
Sao gần đây cứ hay chuyển nhanh đề tài thế nhỉ, có lẽ nào tôi đã già mất rồi.
Tôi tuy sợ đau, nhưng tôi lại có thể chịu đau rất tốt. Bất kể là trên người có bao nhiêu đau đớn hay bao nhiêu nhức nhối trong lòng cũng vẫn vậy.
Đó chính là lý do, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tram-van-doat-nhat/1215898/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.