Tôi ra sức mở mắt, dưới ánh sáng chói chang có chút nhức nhối mà chớp chớp mắt, bên tai lạch cạch một tiếng, chợt nghe thấy một giọng nói già dặn: [Mắt của tiểu thiếu gia bây giờ đã không còn gì đáng ngại, chỉ là cần nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng quá cố sức là được.]
Cảnh thúc tự mình đi tới, khom lưng trước mặt vị bác sĩ đã qua cái tuổi năm mươi, giọng nói mang theo kính cẩn: [Làm phiền bác sĩ Từ rồi.]
Tôi có chút hoảng hốt mà từ trên giường ngồi dậy, bác sĩ Từ hình như đang cùng Cảnh thúc nói gì đó, đầu óc tôi nhũn cả ra, chỉ nghe thấy bác sĩ Từ tươi cười nói: [... Đây là Tam gia tự mình nhờ vả, nói đến việc này, tôi cũng đã sống lâu thế này, chưa từng thấy bộ dạng đấy của Tam gia...]
Bác sĩ Từ thấy tôi ngồi dậy, cúi người vỗ vỗ bả vai tôi, tôi lắc lắc đầu, suy nghĩ vừa chuyển, vội vàng nói: [Cảm ơn bác sĩ, mấy hôm nay phiền ông rồi.]
Quả nhiên là đã già rồi nên mới nằm một lúc mà đã mơ mơ màng màng.
Bác sĩ Từ cười ha hả, để chòm râu bạc trắng, hơi giống với ông già trên tấm biển của cửa hàng đồ ăn nhanh, thoạt nhìn rất hiền hậu.
Vị bác sĩ Từ ở trước mắt này tôi còn có chút ấn tượng. Kiếp trước tôi chỉ nhìn thấy ông có vài lần, ở trong và ngoài nước đều rất có tiếng tăm, nghe đâu đã từng tuyên bố rất nhiều nghiên cứu y học cao, tính tình cũng rất khó dò. Về điểm này tôi nhận ra được, là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tram-van-doat-nhat/1215905/quyen-1-chuong-13-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.