Chương trước
Chương sau
[Nhật ca Nhật ca! Đừng nói huynh đệ không bảo vệ anh, tiêm một mũi này, đảm bảo anh cực sướng luôn.] 
Thiếu niên ôm lấy cánh tay tôi, thuận thế mà ôm luôn vai của tôi, vừa nói vừa nhả khỏi từ trong miệng khiến đầu tôi có chút choáng váng.
[Không, không cần… Ách –]
Lại nói, tuy Đỗ Diệc Tiệp bắt bọn họ gọi tôi là Nhật ca, nhưng dù sao mấy tên nhóc ấy cũng sắp trưởng thành rồi, vậy mà còn phải cung kính lễ độ mà gọi một thằng nhóc khác là Nhật ca, quả thực có phần… Vì vậy, trong nhóm tôi ngoại trừ có thể nói một hai câu với Đỗ Diệc Tiệp ra, bình thường đích thực có chút hoàn toàn xa lạ, đặc biệt khi Đỗ Diệc Tiệp gọi tôi cùng bọn họ đi tụ tập vài lần, thì đều là rượu với khói thuốc tràn ngập — tôi, tấm thân già này của tôi, cũng khổ cực lắm.
Đỗ Diệc Tiệp bình thường cũng không đi học nhiều, thường hay tụ tập ở dưới gốc đại thụ hoặc là phòng học trống. Từ sau ngày ấy cứ cách ba đến năm hôm là sẽ lôi tôi đi tụ tập một hôm. Từ đấy, hình ảnh học trò ngoan của tôi cũng bắt đầu lung lay, ngay cả bạn học cùng lớp ánh mắt nhìn tôi cũng mang theo ba phần thương hại, bảy phần sợ hãi, ngay cả cô Lưu ở ban hướng dẫn cũng tìm tôi hẹn nói chuyện một lúc, cố gắng khuyên bảo mà nắm tay tôi, nói: [Trò Nhâm, gặp phải chuyện khó khăn nào nhà trường nhất định sẽ bảo vệ em, em nên vì tương lai của mình mà lo nghĩ, nghĩ kỹ rồi làm…] Đại loại là mấy lời như thế.
Vậy nên, tôi cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Đỗ Diệc Tiệp có lẽ cũng biết tôi với bọn họ khó mà nói chuyện hợp, về sau cũng không để ý đến tôi nữa, lôi tôi ngồi đến bên cạnh hắn, một đám người hỉ hả nói chuyện, Đỗ Diệc Tiệp thì lại nói rất ít, hơn phân nửa thời gian đều chỉ là nhếch miệng. Động tác dùng tay hút thuốc của Đỗ Diệc Tiệp cũng rất đẹp mắt, trong ký ức về kiếp trước, cũng chỉ có tư thế cầm điếu xì-gà của Vương Tranh, mới có thể dễ dàng khiến người ta tim đập thình thịch, chẳng qua Vương Tranh không nghiện nặng thuốc lá, rất ít khi ở trước mặt tôi hút thuốc.
Tôi nhớ lại cô thư kí Lý Linh của Vương Tranh từng nói rằng: 『Thật nhìn không ra quản lý trông nghiêm khắc như thế lại là một người đàn ông tốt, cho dù hút thuốc cũng chỉ hút một nửa, lần trước Tiểu Trân của bộ phận kế hoạch có kể, quản lí không hút thuốc, vì sợ trên người dính phải mùi thuốc lá, còn bảo rằng vì người yêu của anh ấy không thích. 』
Khi ấy tôi với Thư Viên mới kết hôn, vốn trong lòng phẳng lặng tựa như mặt nước, nhưng lại bởi vậy mà nổi lên trận trận rung động.
Về sau, lúc tôi ký vào tờ chuyển nhượng, nụ cười khinh miệt trên mặt Vương Tranh, tiếng nói lạnh lùng, hầu như có thể xuyên thấu vào từng tế bào trong cơ thể tôi.
『Người nhà họ Nhâm, chung quy vẫn chỉ thích đơn phương cam tâm tình nguyên. 』
Tôi... lúc nào cũng đơn phương tình nguyện.
[Cái đấy... đại, đại ca…] xung quanh toàn một lũ thiếu niên, lại phải học bọn oắt con gọi người khác là đại ca, trên mặt hơi hơi nóng lên. Tôi vừa lên tiếng, cả lũ người cùng im lặng, Đỗ Diệc Tiệp cũng nhìn lại, đôi mắt ấy suy cho cùng vẫn khiến cho trái tim tôi, hơi xoắn lại. Tôi cố cười xòa, nói: [Tôi, tôi gần đây thiếu tiết nhiều quá… Hai tuần sau, lại, chính là thi tháng rồi…]
Đỗ Diệc Tiệp chân mày khẽ nhíu.
Mấy tên tiểu lưu manh thì ầm ĩ lên, [Người anh em còn quản chuyện đấy làm gì, ôi trời! Không cần để ý làm gì!]
[Hừ, không phải chỉ là cái cuộc thi cỏn con thôi sao, cái gì mà chưa chuẩn bị được bài thi! A, anh nói xem, đại — a ui!]
Đỗ Diệc Tiệp một tay lướt qua cái ót của thằng nhóc lưu manh mới vừa nói tôi, lực đạo rất mạnh, một đống người vốn ồn ào ngay tức khắc liền an tĩnh, tôi cũng trợn tròn mắt, một câu cũng phát không ra cổ họng.
Đỗ Diệc Tiệp vân vê đầu thuốc lá, trừng mắt nhìn thằng nhóc kia, lạnh lùng nói: [Mày ít dạy hư cậu ta, Tiểu Kỳ không giống với chúng mày.] Đỗ Diệc Tiệp ngược lại vỗ vỗ vai tôi, khóe miệng khẽ câu lên, trong mắt nhàn nhạt tiếu ý.
[Như vậy, ngày mai cậu không cần tới, học cho tốt vào, lúc nào thi xong?]
Tôi nuốt nuốt nước bọt, [… hai, ngày hai ba]
Đỗ Diệc Tiệp cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, mới xoa xoa đầu tôi, nói: [Ngày ấy thi xong, Đỗ ca mang cậu đi ăn ngon.]
Kiếp trước lúc tôi ở vị trí tổng giám đốc Nhâm Thị,  Đỗ Diệc Tiệp đã một tay che trời ở Tân Mã, vả lại Đỗ Diệc Tiệp ngoại trừ toàn bộ Đông Nam á ra thậm chí còn cả chợ đen của Châu Á cũng có mười phần lực ảnh hưởng, bên ngoài cũng có công trình bằng gỗ và nhà đất ở nước ngoài, cùng Nhâm thị có vài hợp đồng giao dịch khá lớn.
Lúc Nhâm Thị tổ chức tiệc tối, cảnh tượng rất lớn, rất nhiều nhân vật trong giới chính trị đều có mặt đủ cả, bất ngờ nhất chính là, Đỗ Diệc Tiệp cũng tự mình tới tham gia. Khi đó, tất cả mọi người đều gọi Đỗ Diệc Tiệp là ”Đỗ gia”. Chính lúc ấy, tôi vẫn là chưa quá trải đời, vì lịch sự mà phải cùng từng vị khách một kính rượu, lúc đến chỗ Đỗ Diệc Tiệp, đã mang theo năm phần say.
Diện mạo lúc ấy thực cũng nhớ không rõ nữa.
Tôi chỉ biết, Đỗ Diệc Tiệp bây giờ, dẫu vẫn như trước mang theo dáng vẻ âm lãnh, nhưng lại thiếu đi một cổ huyết khí. Còn Đỗ gia khi ấy, đã không ai dám nhìn thẳng vào hai mắt hắn.
Tôi quả nhiên trải qua hai tuần an ổn.
Thỉnh thoảng, lúc Đỗ Diệc Tiệp tan học sẽ chạy tới một chuyến, cũng chỉ hỏi chuyện học hành, tiện đường nhắc nhở tôi ngày thi xong nhất định phải tới, khiến tôi vô cùng lo sợ, tâm cũng hoảng theo.
Công việc vệ sinh không lâu sau đã có người tự động ”xin đi giết giặc”, tôi tiện thể mà quang vinh bỏ chức, cuộc sống đột nhiên nhàn nhã lên trông thấy. Nhưng Vương Tranh thì chẳng biết thế nào mà từ khi lên làm hội trưởng hội học sinh, lịch làm việc và nghỉ ngơi của hai người chúng tôi trong nháy mắt đổi cho nhau, đợi khi tôi tắt đèn, mới láng máng trông thấy bóng dáng của Vương Tranh.
Giấc ngủ của tôi rất khó sâu, cũng là tâm bệnh của mấy năm kiếp trước, hơn nữa, phát sinh cũng từ sau một sự kiện...
Tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn không bao giờ muốn nhắc lại chuyện đấy.
Khẽ rùng mình một cái.
Tâm bệnh kiếp trước cơ hồ hoàn toàn không lộ mà rơi xuống kiếp này, không rõ là phúc hay họa, nhưng ít nhất cũng có thể làm tôi có đề phòng trước.*
(ka: * theo mình, ý ở đây là vì một sự kiện mà Kỳ Nhật khó ngủ sâu, đến kiếp này tâm bệnh ấy luôn luôn hiện hữu, nó giúp Kỳ Nhật sớm đề phòng để sự kiện kia không còn lặp lại ở kiếp này)
Trong bóng tối, Vương Tranh bước đi có chút lảo đảo, thỉnh thoảng lại va vào đồ đạc, phát ra trận trận tiếng ho khẽ, rồi lại lục đồ như đang tìm gì đấy.
[Cạch.]
Vương Tranh như cả kinh, lúc xoay người lại không chú ý, phát ra một tiếng [Bốp], chỉ thấy cậu ta than nhẹ một tiếng, cả người gập xuống.
[Vương Tranh!] Tôi vội vàng cầm lấy đèn bàn, tiến đến bên cạnh cậu ta, chỉ thấy cậu ta hai tay ôm thắt lưng, như là rất đau, thấy tôi đến đỡ mình, thì lại ngoan cố bày ra bộ mặt chim khổng tước, còn muốn hất cằm lên, kết quả mặt mày đau đến co rút lại, khiến người ta sợ hãi.
Vương Tranh vịn vào bàn, ngồi xuống bên giường, sau lại khẽ ho. Tôi cuống quýt đi bật đèn, thấy rõ hơn chút, chỉ thấy cậu ta sắc mặt hơi tái, có lẽ là do cú va vừa rồi, đau đến trán cũng toát mồ hôi. Vương Tranh thấy tôi nhìn cậu ta, liền hừ lạnh một tiếng, nhìn ra chỗ khác.
Tôi đành phải tìm rượu thuốc cho cậu ta, còn cả thuốc ho nữa, nghe Vương Tranh vẫn không ngừng khụ, tôi than nhẹ một tiếng, lại cầm thêm thuốc tiêu viêm. Từ cái ngày cùng Vương Tranh ầm ĩ một trận, đã hầu như không cùng cậu ta nói chuyện nữa. Trước đây, Vương Tranh tuy rằng luôn đối với tôi nhìn bằng nửa con mắt, nhưng ít nhất cũng còn lạnh nhạt nói chuyện với tôi. Từ sau ngày đó, thì gần như một câu cũng không nói.
Vương Tranh tính tình kiêu ngạo, lại rất coi trọng thể diện.
Kiếp trước, Vương Tranh cũng không ít nhất cãi nhau với tôi, chẳng qua tôi vẫn luôn chỉ dám phản bác rất ít.
Có một lần nghiêm trọng nhất, là lúc tôi với Thư Viên vừa mới kết hôn. Tôi nhớ, lần ấy Vương Tranh uống rất say trong tiệc rượu, lúc tan tiệc tôi đã bảo Lý Linh đưa cậu ấy về, Vương Tranh lại đột nhiên nắm lấy cổ áo tôi, hai mắt đều đầy tơ máu, cười lạnh nói: 『Nhâm Kỳ Nhật, anh bắt chước người ta đi kết hôn? ha ha! Anh chẳng phải đối với đàn bà không có hứng sao! Anh là một kẻ bất lực, đồ đê hèn! 』
Đó là lần đầu tiên tôi đánh Vương Tranh.
Màu da của Vương Tranh rất trắng, dấu tay hồng sắc trên gương mặt lộ ra càng thêm rõ. Vương Tranh lúc ấy hai mắt gắt gao mà trừng nhìn tôi, dẫu hiện giờ, chỉ cần nghĩ lại, trái tim cũng có chút đau nhói.
Về sau, vì muốn Vương Tranh vui vẻ, tôi đã đưa ra rất nhiều đề xuất của cậu cho bên bộ phần kế hoạch làm.
Ấy vậy mà, sau đó Vương Tranh đã làm một chuyện, so với cái tát ngày ấy của tôi, thực sự còn đau hơn rất nhiều.
Đấy có lẽ là chuyện dù tôi có sống lại mấy kiếp, cũng vẫn quên không được cơn đau ấy.
[Vương Tranh, Vương Tranh, đứng nháo nữa, tôi bôi thuốc cho cậu.] Tôi nhìn gương mặt non nớt của Vương Tranh, đẹp như búp bê, chỉ qua vài năm nữa thôi, ngũ quan ấy sẽ dần dần trưởng thành, đôi mắt sẽ càng thêm sâu sắc.
Vương Tranh rất bướng bỉnh, kiếp trước cậu ấy gần như mềm cứng không ăn, đúng mệnh đại gia.
Tôi nghĩ trong chốc lát, than nhẹ một tiếng, bảo: [Sau tuần tới thì thi tháng rồi, cậu nếu muốn mang bệnh đi thi, đến lúc ấy tôi thi tốt hơn cậu, cậu đừng có hối hận.]
Những lời này quả nhiên hiệu nghiệm, Vương Tranh tức khắc mở mắt ra, một đôi mắt nhìn lên nhìn xuống liếc tôi một cái, căn răng nói: [Nằm mơ.]
[Được được được, tôi nằm mơ là tôi nằm mơ, Vương lão gia, phiền ngài nằm xuống, vén quần áo tôn quý của ngài lên, để tôi xem có bị va chỗ nào thâm tím không.] Tôi không khỏi xuất ra ngón nghề lừa trẻ con, Ngoan Tử vốn ghét mùi rượu thuốc, trên người thâm tím lại cũng không chịu để tôi bôi dược cho nó, dù sao tôi cũng thay đổi biện pháp lừa gạt.
Chính là không biết con trai có cái bộ dạng này, chắc cũng là từ bố ruột của nó...
Vương Tranh giữ lấy áo, hai mắt mở lớn. Lát sau mới như chịu thua mà cởi cúc ra. Ánh sáng trong phòng có chút vàng trong, lại thêm khuôn mặt Vương Tranh không chỉ đẹp một cách tầm thường, giờ đây cúi đầu, hàng mi khẽ run, còn mang theo chút ầng ậng, nhìn cậu ta chậm rãi cởi cúc áo, lộ ra ngực, cả phòng một mảnh kiều diễm...
Khụ Khụ…
Vương Tranh va đúng là không nhẹ, phần eo một mảnh thâm tím, tôi nhìn lên, trong lòng nào còn gì để mà tưởng niệm, chỉ thấy lúc áo vừa cởi, đã bật thốt lên: [Sao lại không cẩn thận như vậy!] Rồi mở nắp bình, đổ chút rượu thuốc lên lòng bàn tay, thấy Vương Tranh nhíu mày, [Cái gì mà khó ngửi thế.]
Rồi cậu ta che mũi, mím chặt môi.
Giống y bộ dạng con trai cậu ta.
Trái tim tôi, không khỏi có chút chua xót, nói: [Bí thuốc gia truyền của quê Tiểu Hà đấy, bị thương do ngã, va chạm trật khớp đều trị được, con trai cậu... Khụ, tôi đã thử rồi, thực sự hiệu nghiệm.] 
Nhờ Ngoan Tử, kỹ thuật xoa bóp của tôi đã luyện tới cực giỏi, hoàn toàn biết rõ phải dụng sức thế nào, Vương Tranh vốn nhíu chặt mày giờ mới hơi hơi thả lỏng ra.
Bôi một lúc, tôi dặn Vương Tranh không được dính nước, rồi tự mình đi đổ nước, nhìn cậu ta đem thuốc uống xuống. Vương Tranh như thể
lúc đầu còn không quá tình nguyện, có lẽ do bị bệnh, sau đó cũng không trừng nhìn tôi nữa, ngoan ngoãn mà uống thuốc.
Tôi nói: [Đứng quá cố sức, một việc có thể làm chậm thì làm chậm, cậu là siêu nhân nhưng những người khác cũng không thể siêu nhân theo.]
Vương Tranh không đáp lại, chỉ chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng thở phào một hơi, trong chốc lát đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn.
Vương Tranh là một ngươi có thiên tư rất cao, cũng rất nỗ lực, so với tôi hoàn toàn là hai con người khác biệt. Tôi đã nghĩ, nếu như công ty không có Vương Tranh, thì có lẽ dưới quyền của tôi cũng chỉ chống đỡ được mười năm. Huống hồ, Vương Tranh cùng vị suy nhân kia liên thủ với nhau, tất nhiên khiến tôi rất thất vọng, nhưng dù vậy tôi cũng biết bản thân không có đủ năng lực.
Bởi vì nguyên do ấy, tôi không hận Vương Tranh, nhiều lắm cũng chỉ có chút ai oán mà thôi.
Lúc bắt đầu thi tháng, Vương Tranh đã sinh khí dồi dào, cái cằm dương cao, thấy hai vành mắt thâm đen của tôi, khóe miệng còn nhếch lên.
Tôi nghĩ, lúc Lữ Động Tân bị chó cắn, phỏng chừng cũng có tâm trạng như tôi lúc này.
Lại nói, tôi đã phải thắt quần chặt hơn rồi, quần áo hình như cũng đã hơi rộng... Té ra hai má vốn tròn tròn phính phính cũng như thể biến mất không còn nữa, dần dần đã có đường nét như trong kiếp trước.
Mới thi xong một ngày, Đỗ Diệc Tiệp đã tới tìm tôi. Đỗ Diệc Tiệp hỏi tôi thi thế nào, tôi nói: [Đề làm cũng được.] 
Tên nhóc tay sai của Đỗ Diệc Tiệp là A Trung thì nở nụ cười, chỉ vào tôi nói: [Ai nha, thật nhìn không ra bộ dạng cậu thế này mà đầu óc cũng thông minh ra phết, đại ca, anh nói — a ui!] A Trung là thằng nhóc ăn nói thẳng thắn nhất, nên cũng bị ăn đánh nhiều nhất.
Đỗ Diệc Tiệp kéo kéo khóe miệng, chậm rãi nói: [Đứng thứ nhất, thì muốn gì, tôi tặng cậu.]
Tôi cười gượng hai tiếng.
Lời vừa rồi thực ra tôi chưa nói xong... Đề bài làm cũng được, cố gắng làm, cũng vẫn bại bởi Vương Tranh, nên chỉ đứng thứ hai.
Đỗ Diệc Tiệp trước khi đi còn không quên nhắc nhở tôi, [Ngày mai thi xong tôi ở trước cổng trường chờ cậu, cũng không cần gấp, cất cặp sách cũng được.]
[Chuyện lần trước chị tôi nói nhất định phải cảm ơn cậu.] Lúc Đỗ Diệc Tiệp thực sự cười, sẽ lộ ra hai cái răng nanh, có chút ý vị của một đứa trẻ lớn.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới bộ dạng hắn hai mươi năm sau đứng đầu hắc đạo, tôi biết vậy nên cũng nản lòng.
Lại xong một ngày thi nữa, mọi người trong lớp đều có kế hoạch của riêng mình, một đám nhóc con trên mặt đều thở dài một hơi.
Tôi đem cặp sách về phòng cất rồi đổi lại một bộ quần áo để đi ra ngoài, không nghĩ tới vừa mới đi ra, Vương Tranh đã từ xa đi vội tới, nhìn tôi chằm chằm hỏi: [Hóa ra anh ở đây!... Anh giờ còn muốn đi đâu?]
Tôi ngẩn người, còn chưa đáp lại, Vương Tranh đã giữ lấy tay tôi, nói: [Nhâm Kỳ Nhật, trước đừng làm gì hết, Nhâm lão thái cho xe tới.]
Vương Tranh lôi tôi đi, tay tôi bị nắm đến phát đau, [Vương Tranh! cậu có ý gì?]
Tôi dùng sức hất tay Vương Tranh ra, đã thấy cậu ta bình tĩnh nhìn tôi, do dự trong chốc lát, mới chậm rãi nói: [Mẹ anh xảy ra chuyện rồi.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.