Người đã tản đi. Vương Tiểu Thạch trở lại nắm quyền Phong Vũ lâu. Cũng không biết vì sao, hắn lại không có cảm giác thành tựu, thắng lợi hay phấn khởi. Hắn chỉ cảm thấy đau thương, còn có chán nản. Nếu không phải trước mắt còn có việc khẩn cấp, hắn thật sự muốn buông tay từ bỏ ngay bây giờ. Nhưng đây là cơ nghiệp của Tô đại ca, hắn phải giữ gìn nó, phát huy nó. Phong Vũ lâu.
Đã từng phong phong vũ vũ (gió gió mưa mưa),hiện nay vẫn là Kim Phong Tế Vũ lâu sừng sững một mình giữa võ lâm kinh sư. Đã từng dựng lầu, đã từng đổ lầu, nhưng lầu vẫn là lầu, không ai có thể phủi hết cống hiến và địa vị, quyền uy và khí phái của nó mấy chục năm qua trong giang hồ loạn lạc, không gì có thể thay thế, nổi bật trong cùng thế hệ. Phong Vũ lâu, một tòa lầu phong phong vũ vũ. Sự buồn rầu của Vương Tiểu Thạch không chỉ là cảm khái muôn vàn đối với Phong Vũ lâu của lịch sử, còn là hồi tưởng vô hạn đối với nhân sự đổi thay.