“Xuýt… phù…”
Đường Bảo Ngưu đang vươn vai.
Hắn vươn vai phồng ngực, nắm tay gần như đấm vào lồng ngực nhỏ gầy của Phương Hận Thiếu.
Phương Hận Thiếu liếc hắn một cái.
Đường Bảo Ngưu lại hắt hơi.
“Ắt xì! Ắt xì! Ắt xì!”
Hắn hắt hơi một cách không hề nể nang, có một chút nước mũi và bọt bắn vào trên vạt áo của Phương Hận Thiếu.
Trước giờ Phương Hận Thiếu vốn thích sạch sẽ, hắn chỉ cảm thấy chán ghét.
- Ngươi không cảm thấy ngay cả lúc vươn vai, hắt hơi cũng khoa trương hơn người sao?
Phương Hận Thiếu tức giận hỏi:
- Ngươi có biết mình giống cái gì không?
- Buổi sáng mũi của ta nhạy cảm, nhất là đối với khí trời nhiều sương, lúc lạnh lúc ấm…
Nửa câu đầu Đường Bảo Ngưu nói rất đắc ý, nửa đoạn sau lại chuyển sang tò mò:
- Ta giống như cái gì? Đại nhân vật? Con voi? Con báo? Hay là Vi Thanh Thanh Thanh, Long Phóng Khiếu, Lưu Độc Phong? Cơ Diêu Hoa? Gia Cát Tiểu Hoa?
- Ta khinh!
Phương Hận Thiếu mắng:
- Ngươi chỉ giống…
- Cái gì?
Đường Bảo Ngưu vươn đầu hỏi giống như dò xét.
- Ngươi giống như…
Phương Hận Thiếu chậm rãi kết câu:
- Gad zad. (tiếng Quảng Đông, không có từ Hán Việt tương ứng nên giữ nguyên)
- Gad zad?
Đường Bảo Ngưu nhất thời không hiểu ý.
- Ý của nó chính là con gián.
Phương Hận Thiếu chỉ sợ hắn nghe không hiểu, lập tức bổ sung, giải thích, suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769575/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.