Vương Tiểu Thạch vẫn kéo căng nỏ, lắp tên, nhắm ngay vào Thái Kinh.
Đây là lần thứ hai hắn và Thái Kinh gặp mặt.
Không, là đối diện.
Cả người hắn đều bất động như núi.
Nhưng đó là núi lửa đang hoạt động, một ngọn núi tùy thời có thể nổ tung, không thể cứu vãn.
Thái Kinh nhìn qua người của Vương Tiểu Thạch, nhìn cung trên tay đối phương, nhìn chăm chú vào mũi tên trên cung, chân của hắn cảm thấy phát lạnh, da đầu cũng bắt đầu tê dại.
Hắn còn cảm thấy hô hấp rất gấp rút, ngực rất khó chịu, rất không thoải mái.
Có thể là do uống rượu? Nguyên nhân đáng sợ nhất cũng trực tiếp nhất, đó là hắn phải đối mặt với ba mũi tên ở trong phòng cũng lập lòe phát sáng, tùy thời có thể đâm vào trong ngực hắn.
Đây là thứ mà ngay cả “nguyên soái” (Nguyên Thập Tam Hạn) cũng không muốn, không dám, không nguyện ý đối mặt.
Hắn bắt đầu cảm thấy không cười nổi.
Nhưng lúc này nhất định phải cười.
Cười, mới không để cho người khác biết được hư thật của hắn.
Cho nên trên mặt hắn vẫn nặn ra nụ cười, nhưng nụ cười này lại rất thiếu tự tin.
Hắn cũng cảm thấy nụ cười của mình nhất định rất miễn cưỡng, cho nên hắn lập tức nói chuyện.
Nói chuyện, có đôi khi là sự che giấu tốt nhất. Trầm mặc và nói chuyện, bình thường đều là hai thái cực của che giấu.
- Ngươi giương cung lắp tên như vậy, không thấy mệt sao?
Câu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769603/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.