Mễ Thương Khung một côn nơi tay, một quyền giơ lên trời, quát lớn một tiếng:
- Không muốn chết thì dừng tay!
Lúc hắn bắt đầu hét lớn nguyên khí rất dồi dào, nhưng đến mấy chữ sau cùng lại trở thành tiếng the thé chói tai.
Quần hào đang chiến đấu không ai ngừng tay vì tiếng quát của hắn.
Thứ nhất, tập đoàn Hữu Kiều và thủ hạ của Thái Kinh không phải không muốn dừng tay, mà là đối phương không chịu dừng tay.
Thứ hai, đám hảo hán cướp tù nếu đã tới, vậy thì đã bất chấp tất cả, cũng mặc kệ ai ra tay, ai không ra tay.
Thứ ba, trên giang hồ có khá nhiều tin đồn về võ công của Mễ công công. Có người nói hắn có tuyệt thế kỳ công, có người nói hắn có ma pháp dị thuật, có người nói hắn am hiểu một loại côn pháp đệ nhất thiên hạ, mà loại côn pháp này nghe nói còn do Đạt Ma đại sư sáng tạo trước khi sang phương đông, Thiếu Lâm nhất mạch chỉ học được ba chiêu của nó đã trở thành một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm hiện nay là “Phong Ma trượng pháp” (còn Mễ Thương Khung lại giống như thông hiểu cả chín chín tám mươi mốt chiêu),nhưng lại có người nói hắn căn bản không biết võ công, chỉ ngồi không ăn bám, thật giả lẫn lộn dọa người mà thôi. Do đó, quần hùng cướp tù có người hiếu kỳ, có người vốn không tin, đều muốn xem thử nhân vật trong truyền thuyết này rốt cuộc có thể thi triển tuyệt kỹ kỳ công gì.
Thứ tư, lúc này mọi người giống như đã giết đến điện Kim Loan, không thể nói thu tay là thu tay, vì vậy chỉ tiến không lùi, liều chết rồi tính sau.
Thứ năm, tiếng quát kia của Mễ Thương Khung hiển nhiên sức lực không đủ, mọi người cũng không để ở trong lòng.
Nhưng động tác kế tiếp của Mễ Thương Khung lại thu hút sự chú ý của mọi người.
Hắn hướng lên trời múa chín đường côn, côn phát ra tiếng rít, lập tức sương mù khắp thành đều giống như bị cuốn vào trong gió côn của hắn.
Côn của hắn rất dài, càng đến gần đầu côn thì càng nhỏ, giống như một vật sống không thể điều khiển. Côn trong tay hắn phát ra các loại tiếng vang, giống như sư tử hống, giống như hổ gầm, giống như sói gào, giống như ưng kêu. Côn cũng đồng thời giãy dụa, lắc lư, rung động không ngừng, giống như một con rồng, mà con rồng này lại xoay tròn trong tay Mễ công công; giống như một con rắn, mà con rắn này lại bị khống chế trong lòng bàn tay của hắn.
Mễ Thương Khung vừa múa côn, lập tức giống như một người khổng lồ cao trượng tám, khiến cho mọi người đều biến sắc thất kinh.
Hắn liên tục bước mạnh vài cái, y phục của mọi người đều bị nó thổi lên, ánh mắt hoàn toàn bị nó thu hút.
Có người nhìn thấy, lúc này râu ria trắng xóa của hắn lại trở nên vàn vọt giống như râu bắp.
Có người nhìn thấy, con ngươi của hắn lại có màu lam, giống như hoa văn Cảnh Thái Lam trên chén sứ khảm vào trong mắt hắn.
Tâm thần mọi người đều bị nó đoạt mất.
Hắn nhảy lên không, côn giơ cao khỏi đỉnh đầu mọi người, tựa như muốn đập xuống.
Hắn muốn đánh ai?
Ai có thể chịu được một kích của hắn?
Tại khoảnh khắc này, quần hào và quan binh đều có một cảm giác đặc biệt chưa bao giờ từng có.
Đó là cảm giác “hung”.
“Hung” giống như “tử vong” không thể chống lại, không thể đối địch, không thể kháng cự, không gì so sánh.
Nói như vậy, đây cũng là cảm giác “chết” sao?
Thế nhưng, một lão nhân tóc trắng xoá như vậy, trong tay múa côn như vậy, còn chưa quyết định đập xuống đầu ai, làm sao có thể khiến cho mấy trăm ngàn người có mặt đều sinh ra cảm giác “chết”?
Lúc này, mọi người đều thất thần vì “hung khí” tỏa ra từ một côn hướng lên trời của Mễ Thương Khung.
Chỉ có một người ngoại lệ.
Hắn thừa dịp này liếc nhìn Phương Ứng Khán, trông thấy trên gương mặt như tuyết ngọc của Phương Ứng Khán lại nổi lên hai mảng đỏ bừng, vừa giống như say rượu, lại giống như sắc mặt bệnh nhân lúc nóng sốt, nhưng thái dương lại có màu vàng tối, ngay cả trong mắt, đường mắt, nếp nhăn cũng như thấp thoáng có dịch thể màu vàng nhạt đang cuộn trào lưu chuyển trong da thịt.
Phương Ứng Khán nhìn đến say mê.
Hắn nhìn một côn đó, nhìn như ngây người, nhưng cũng cực kỳ hưng phấn.
Hưng phấn đến nỗi bàn tay ngọc như cánh hoa của hắn dặt lên chuôi kiếm cũng hơi rung động, giống như người thiếu niên lần đầu tiên vuốt ve cô gái mà mình yêu mến nhất.
Người quan sát chỉ liếc nhìn như vậy, đã cảm thấy rất hài lòng.
Hắn đã có thể giao phó với tướng gia.
Người nhìn lén là một người trẻ tuổi, nho nhã, thanh nhã, văn nhã, tao nhã, nhã nhặn giống như Phương Ứng Khán.
Nhậm Oán.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn, sau đó lập tức dời ánh mắt đi.
Nhưng Nhậm Oán cũng không biết, khi hắn nhanh chóng dời ánh mắt một cách thần không biết, quỷ không hay, Phương Ứng Khán lại giống như đột nhiên cảm giác được điều gì, nhìn về hướng ánh mắt vừa quan sát hắn.
Lúc này sắc mặt của hắn có màu xanh sậm, ánh mắt cũng như vậy.
Nhưng Nhậm Oán lại không chú ý.
Đáng tiếc Nhậm Oán lại không phát hiện ra.
Mễ Thương Khung còn đang ở giữa không trung, hai tay hắn cầm côn.
Côn phát ra tiếng gió sắc bén, mũi côn chỉ lên trời, giống như muốn hút hết tất cả linh khí sát lực trên bầu trời, hắn mới chịu đập xuống một côn này.
Một côn này của hắn muốn đánh ai?
Một côn này đánh ai cũng như nhau, chỉ cần có được hiệu quả “giết gà dọa khỉ”.
Mễ Thương Khung ra tay là vì muốn ngăn chặn quân địch thắng lợi kiêu ngạo, một côn này của hắn dĩ nhiên phải đánh vào đầu của quần long.
Lần này trong số những người cướp pháp trường có rất nhiều cao thủ, hảo thủ, nhưng nếu phải chọn ra thủ lĩnh của mấy bang hội này (đã giết vào pháp trường),hiển nhiên chỉ có ba người.
Người dẫn dắt đệ tử bang chúng của Kim Phong Tế Vũ lâu đánh vào đây, “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội và “Độc Bồ Tát” Ôn Bảo.
Ngoài ra còn có thủ lĩnh chỉ huy nhân thủ của các bang hội khác hợp công, long đầu Thiên Cơ Trương Tam Bá.
Được!
Hắn trước tiên đập xuống “long đầu”, xem thử không có đầu rồng, rồng con rồng cháu còn có thể làm rồng được nữa không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]